Diệp Phù chưa từng tiếp xúc với Tôn Hào, cũng có thể thấy được phần nào phong cách và tính cách của anh ta, người này mưu sâu kế độc, thảo nào nhà họ Trần đời trước đều chết, chỉ có anh ta và Tôn Kiệt sống sót.
Diệp Phù đưa mắt nhìn Nghiêm Phân người đang mê sảng và mất trí, điên khùng, dường như cái kim trong đầu của cô ta đã hoạt động.
“Bệnh dại thực nghiêm trọng.” Diệp Phù châm chọc cười, ôm chiến lợi phẩm trở về nhà.
Trần Đan tức giận đến muốn nhảy dựng lên lần nữa, Tôn Hào bởi vì Diệp Phù nói, như có điều suy nghĩ nhìn Trần Đan.
"Anh có tiêm vắc-xin cho chó dại không?"
“Tôi đã nói với anh rồi, con chó kia không phải chó hoang, hơn nữa chân tôi không bị cắn chảy máu, mẹ tôi nói không cần tiêm vắc-xin phòng bệnh, vắc-xin phòng bệnh dại phải tiêm năm mũi, tôi làm sao có thời gian đi."
Tôn Hào không nói gì, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, mà đúng lúc này, Nghiêm Phân đột nhiên nhào tới nhắm ngay cổ Trần Đan cắn một cái, Tôn Hào bối rối một chút, một cước đá Nghiêm Phân ra ngoài, Trần Đại Hà cùng Thôi Lệ đi ra ngoài tìm Trần Chí vừa quay lại nhìn thấy cảnh này, lập tức hai mắt cay cay, bước tới giáng cho Tôn Hào hai cái tát.
Cổ Trần Đan đều là máu, cô ta nhìn Nghiêm Phân mất đi lý trí, chỉ tưởng rằng cô ta là bởi vì lo lắng Trần Chí Tài, chỉ có Tôn Hào ngơ ngác nhìn Nghiêm Phân, đột nhiên lui về phía sau một bước, biểu tình hoảng sợ.
"Bà ta cắn người, bà ta nhất định là biến dị, cùng những bướm độc giống nhau, bà ta muốn biến thành tang thi."
Tôn Hào cũng là một người đã đọc rất nhiều tiểu thuyết và phim zombie, nhìn bộ dạng của Nghiêm Phân anh ta lập tức nghĩ đến cảnh tượng zombie ngày tận thế cắn người, anh ta nhìn Trần Đan, rồi bất ngờ vươn tay đẩy cô ta ngã xuống cầu thang.
Trần Đại Hà cảm thấy con rể điên rồi, con trai mất tích, vợ điên, con gái chỉ biết gây chuyện, bây giờ con rể cũng điên, trong lòng nổi lên vô tận oán hận, ở hành lang "A a" kêu to lên.
Thôi Lệ lạnh lùng nhìn cảnh này, như thể trò hề này không liên quan gì đến cô ta.
Trần Đan lăn xuống cầu thang, cuối cùng đứng dậy và thấy chồng cô ta đang nhìn cô ta với ánh mắt đề phòng.
“Tôn Hào, anh điên rồi? Anh cư nhiên đẩy tôi?”
Tôn Hào thống khổ lắc đầu: "Trần Đan, mẹ cô cắn cô, bây giờ nhìn bà ấy xem, bà ấy có giống người bình thường không? Bà ấy nhất định sẽ biến dị thành tang thi, Trần Đan, tôi không gϊếŧ cô, cô đi đi, cô rời khỏi nơi này."
Trần Đan sững sờ, cô ta nhìn Nghiêm Phân, người mẹ khôn khéo tài giỏi quỳ rạp trên mặt đất ôm đầu, phát ra tiếng kêu kỳ lạ, nhìn vẻ mặt đau đớn và trợn mắt của bà, bà thực sự không giống người bình thường, cô ta sờ về phía cổ, chỗ bị cắn vừa đau vừa tê dại, chân Trần Đan mềm nhũn, đầu đột nhiên trống rỗng, trực tiếp quỳ trên mặt đất.”
"Sẽ không đâu, chúng ta là người, mẹ chỉ là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vết thương của tôi băng bó một chút là được rồi, Tôn Hào, anh đừng làm tôi sợ."
Tôn Hào không nhìn cô mà nhìn Trần Đại Hà với vẻ mặt đau khổ.
“Ba, mẹ và Trần Đan thật sự sắp biến thành tang thi rồi, quái vật ăn thịt người giống như trong phim, Tôn Kiệt còn nhỏ, con không thể để nó bị tổn thương, ba, Tôn Kiệt là cháu trai duy nhất của ba.”
Trần Đại Hà lúc này mới hiểu được ý của con rể, ông ta cũng không tin người đang yên đang lành biến thành quái vật ăn thịt người, nhưng Nghiêm Phân hiện tại lăn lộn đầy đất miệng sùi bọt mép, chỗ nào giống một người bình thường?
"Ba, ba đừng tin lời Tôn Hào, con và mẹ là người bình thường, ba không thể vứt bỏ chúng ta, Tiểu Kiệt, mau cứu mẹ, Tiểu Kiệt."
Cô gào khóc từ cầu thang leo lên, lại bị Tôn Hào một cước đá xuống.
"Trần Đan, cô đừng làm tổn thương Tôn Kiệt, nó là con trai cô, cô là một người mẹ, vì nó mà hy sinh cuối cùng đi."
Trần Đan lắc đầu, điên cuồng la to, dưới lầu hàng xóm trên lầu đều nghe được tiếng kêu cứu của cô ta, nhưng lời nói của Tôn Hào giống như con dao chặt đầu treo trên đầu mọi người, không ai nguyện ý đi ra mạo hiểm, ngược lại, bọn họ càng muốn nhanh chóng đem Trần Đan cùng Nghiêm Phân hai tai họa nguy hiểm ngầm này đuổi ra ngoài.
Trần Đại Hà con mắt đỏ hoe, ông ta đã sống hơn sáu mươi năm, ông ta hiểu bản chất con người quá rõ.
Nếu ông ta không lựa chọn, tòa nhà này có thể không còn chỗ đứng cho gia đình họ.
Ông ta nhìn Trần Đan, đỏ mắt hứa hẹn: "Đan Đan, ba sẽ bảo vệ Tiểu Kiệt thật tốt, con mau mang mẹ con ra ngoài, nếu con không ra ngoài, ba chỉ có thể nhốt các con vào phòng 601.”
Trần Đan gào khóc không muốn xuống lầu, lúc này, Nghiêm Phân há mồm muốn cắn Trần Đại Hà, bị ông ta phản ứng nhanh chóng một cước đá văng.
Trần Đại Hà nhìn Nghiêm Phân đang nằm trên mặt đất quằn quại, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi và vui mừng.
Tôn Hào tới giúp ông ta, hai người chế phục Trần Đan, Tôn Hào lại bảo Thôi Lệ đi kéo Nghiêm Phân, Thôi Lệ sửng sốt một chút, dưới sự thúc giục của Tôn Hào, từng bước từng bước đi về phía Nghiêm Phân.
Trần Đan bắt đầu sợ hãi cùng tuyệt vọng, cô ta không ngừng cầu xin tha thứ, Trần Đại Hà nhìn con gái, tay nhất thời buông lỏng, lại bị Tôn Hào tay mắt lanh lẹ đè lại.
“Ba, Tiểu Kiệt còn nhỏ a, nó không thể không có chúng ta. Đan Đan đã điên rồi, nó sắp biến dị rồi.”
Thôi Lệ lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Đại Hà, cô từ từ mở miệng, "Ba, con có thể mang thai, đây là đứa con duy nhất của Trần Chí.”
Tôn Hào nhìn Thôi Lệ, Thôi Lệ nhanh chóng cúi đầu, tránh ánh mắt của Tôn Hào.
Trần Đại Hà vừa nghe, buồn vui lẫn lộn, trái tim vốn buông lỏng, đột nhiên kiên định.
Tiếng thét chói tai và tiếng khóc lóc của Trần Đan truyền khắp từng ngóc ngách của tòa nhà D, cuối cùng cô ta và Nghiêm Phân bị người nhà của mình tự tay đẩy ra khỏi tòa nhà này.
Trần gia một nhà bảy người, hiện giờ chỉ còn lại có một già một trẻ, một con dâu, một con rể.
Diệp Phù thu hoạch chiến lợi phẩm hôm nay, động tĩnh ngoài cửa dần dần biến mất, cô nhìn ngón trỏ tay phải, mũi kim đã biến mất, giống như người cô muốn giải quyết cũng đã được giải quyết hoàn hảo.
Về phần những cái kia miệng nát ngu xuẩn, Diệp Phù kéo kéo khóe miệng, ông trời tự sẽ thu thập vô dụng người, cô không cần phải lãng phí thời gian.
Trần Đan và Nghiêm Phân sống hay chết, cũng không ai quan tâm, cư dân tòa nhà D chỉ khó tránh khỏi thổn thức, có thể đuổi vợ và con gái ra ngoài, Trần Đại Hà là người hiền lành, cũng không phải nhân vật bình thường.
Ngày hôm sau, Thôi Lệ cùng Trần Đại Hà xuất hiện ở cửa Diệp Phù, tóc Trần Đại Hà một đêm bạc một nửa, nhìn qua già đi chừng mười tuổi, Thôi Lệ mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, cũng là một bộ nửa chết nửa sống.
"Tiểu Diệp, chuyện lúc trước, tôi rất xấu hổ, cũng rất xin lỗi, Trần Đan và mẹ cô ấy đã... không nói chuyện này nữa, chú Trần tới đây, có một việc nhờ cháu giúp đỡ, Thôi Lệ nói cô ấy mang thai, có thể phiền cháu nhìn giúp một chút được không?"
Ánh mắt Diệp Phù rơi vào trên bụng Thôi Lệ, cô ta theo phản xạ có điều kiện ôm bụng lui về phía sau một bước.
“Tôi cần vật tư trao đổi để chữa bệnh .”
Trần Đại Hà gật đầu: “Chú hiểu, chúng ta sẽ không chơi xấu.”
"Tiểu Diệp, cháu có thể ngồi ở nhà chúng ta bắt mạch được không?"
Diệp Phù híp híp mắt, ngược lại có chút tò mò trong hồ lô Thôi Lệ đến tột cùng bán thuốc gì.