"Tối qua cô gặp cướp à?"
Diệp Phù trầm mặc vài giây, mới gật đầu.
"Tôi không có ý gì khác. Khi bọn cướp chống trả, đó là tự bảo vệ mình. Huống chi, hôm nay đã khác. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô cẩn thận. Tòa nhà C bên cạnh đã bị cướp vào đêm hôm trước, và rất nhiều người còn những tên cướp đó thì gϊếŧ người cướp của, lấy loa đe dọa khu dân cư, nói rằng cách ngày chúng sẽ đến, nếu không có chuyện gì thì tối nay chúng lại đến, tạm thời đừng ra ngoài.”
Diệp Phù nhìn về phía cảnh sát Tống, anh ấy đặc biệt đến đây để nhắc nhở cô điều này khiến Diệp Phù rất bất ngờ.
Diệp Phù cũng không muốn mắc nợ, trở về phòng cầm một túi đồ đưa cho cảnh sát Tống, túi nilon bên ngoài còn dính máu, đây là chiến lợi phẩm tối hôm qua lấy về từ ca nô của bọn cướp, cảnh sát Tống nhận lấy mở ra , bên trong thực sự có hai cây cải trắng.
"Cô không cần đưa cho tôi cái này, tôi nhắc nhở cô cũng không có ý đồ này."
“Tôi biết, anh coi như có qua có lại.”
Cảnh sát Tống có chút muốn cười, có qua có lại là ý này sao?
"Được, tôi nhận, tình hình bên ngoài thế nào?"
"Đường lớn ngõ nhỏ trong nước đọng đều có rất nhiều thi thể, mực nước dâng lên rất nhanh, còn có." Diệp Phù dừng một chút, tiếp tục nói, "Thừa dịp trong khoảng thời gian này trữ nhiều một ít hàng đi, mưa to không ngừng, nếu đập chứa nước cũng vỡ đê thì sao?"
Diệp Phù dừng lại, cảnh sát Tống biến sắc, nghĩ đến đập chứa nước vỡ đê, ánh mắt trở nên trống rỗng cùng sợ hãi.
Anh lại nói với Diệp Phù vài câu rồi quay lên lầu, nhìn thấy bóng lưng vội vã của anh, Diệp Phù thở dài.
Con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên.
Nhưng sức bật của con người rất mạnh mẽ, thiên tai hết đợt thiên tai này đến đợt khác, luôn có những con người ngoan cường, cần cù lao động để sống.
Diệp Phù đỡ trở về phòng đã phân loại chiến lợi phẩm tối qua, mới nhận ra rằng có rất nhiều thứ, và sau khi phân loại xong đều đặt chúng vào không gian, chuyến đi này đã thu được rất nhiều Diệp Phù rất là hài lòng.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, Diệp Phù kéo rèm cửa sổ ra, quan sát tình huống bên ngoài, nhìn thấy thi thể trôi nổi trên mặt nướ© ŧıểυ khu, Diệp Phù nhíu mày, những tên cướp này thật sự chỉ là bọn cướp bình thường sao?
Buổi chiều, cảnh sát Tống và mấy người hàng xóm lại lắp một cánh cửa an toàn ở tầng bốn, trong lúc đó Diệp Phù ra ngoài dọn dẹp đồ đạc trên cửa, ngoài ý muốn nghe được dưới lầu có mấy người đang nghị luận về cô.
“Cô ta là một cô gái nhỏ, lại ra ngoài một ngày hai đêm, mang vật tư về, có lẽ cô ta đã thực hiện một số thủ đoạn mờ ám."
"Ai biết được, nhưng cô ấy lá gan cũng thật lớn, tôi đã nhìn thấy vết máu trên quần áo bảo hộ mà cô ấy mặc khi trở về vào tối hôm qua. Tôi nói cho bạn biết, cô ấy có thể đã đi cướp."
"Tôi đã nói cô ta không phải người tốt, mượn nhà cô ta ở nhờ, người nào thành công, Nhâm Vũ còn bị cô ta chém một cái tay, thật tàn nhẫn."
"Nếu cô ta chết ở bên ngoài thì tốt biết mấy, đã dùng rìu để chặt vào sáng hôm qua, nhưng cánh cửa không bị hư hại. Chất lượng thực sự tốt, và ngôi nhà của cô ta trông rất an toàn."
“Nếu cô ấy chết, chúng ta tìm ai khám bệnh? Đừng nói nữa, miễn cho bị người ta nghe thấy.”
Buổi chiều, Khâu Lan đến thăm, cô ấy bị cảm lạnh và tình hình hơi nghiêm trọng, may mắn thay, cô ấy đã mua rất nhiều thuốc khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại Đại Thuận.
"Diệp Phù, may mắn em an toàn trở về, tại sao em ra ngoài lâu như vậy, mọi người đều nói rằng em không thể quay lại, gia đình nhà họ Nhâm vì trút hận, liền dùng đao cùng rìu bổ cửa của em, may mắn cửa không có bị hư hao."
Thấy cô có vẻ yếu ớt, Diệp Phù khuyên cô nên về nhà nghỉ ngơi trước.
"Chị không sao, chủ yếu là tới nói với em một tiếng, tối hôm trước có cướp tới tiểu khu cướp bóc, bọn họ còn buông lời, đêm nay còn muốn tới, em hôm nay không cần ra ngoài, không đúng, mấy ngày nay cũng không cần đi ra ngoài, chị nói với em, bên cạnh tòa nhà kia chết rất nhiều người, nam bị gϊếŧ, nữ......"
“Tại sao lại biến thành như vậy a, Diệp Phù, chúng ta còn có thể cứu sao? Chị rất sợ, Chị rất sợ chết.”
Ai mà không sợ chết chứ?
"Khưu Lan, nếu như những người đó đến, vậy thì đánh trả lại, đừng sợ, nghĩ đến người nhà của chị, chị chỉ có thể bảo vệ họ bằng cách sống sót."
Khâu Lan sững sờ nhìn Diệp Phù, "Chị không dám.”
"Rất bình thường, chúng ta sinh ra ở thời đại văn minh, được giáo dục bình thường, ngay cả gϊếŧ gà gϊếŧ cá cũng không dám chứ đừng nói đến việc chống lại với những ác ma kia. Nhưng chị sợ hãi, bọn họ sẽ không nương tay với chị, nếu như chị chết, chị cảm thấy, ông bà nội của chị, cha mẹ, lại sống sót được sao?"
Khâu Lan ánh mắt dần dần trở nên kiên nghị, cô học luật, cô tôn trọng pháp luật, nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô biết sống sót mới là quan trọng nhất.
“Diệp Phù, cám ơn em, em thông suốt hơn chị.”
Diệp Phù lắc đầu: "Tình huống của chúng ta không giống nhau, chị lo lắng suy nghĩ nhiều một chút, được rồi, trở về ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần chuẩn bị chiến đấu.”
Khâu Lan sau khi trở về, Diệp Phù nhìn cửa nhà mình, sau khi trở về lấy ra hơn mười loại dược liệu, phối hợp một lọ thuốc độc.
Nấu ba tiếng đồng hồ, Diệp Phù đưa một ít cho nhà cảnh sát Tống và nhà Khâu Lan, còn lại đổ hết vào trong bình xịt.
Khi màn đêm buông xuống, cả tiểu khu rơi vào một sự im lặng quỷ dị, Diệp Phù ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước cửa sổ, lấy ra kính viễn vọng nhìn dưới lầu.
Mười một giờ, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đêm nay trong mưa to còn xen lẫn mưa đá, rơi vào trên thủy tinh tiếng vang làm cho lòng người hốt hoảng.
Diệp Phù lại không buông cảnh giác, mười hai giờ, một giọt bọt nước đập vào cửa kính, Diệp Phù nghe được tiếng vang, tâm nhất thời trầm xuống, bọn họ đến rồi, người tới còn không ít.
Diệp Phù nghe được một tiếng thét chói tai, thủy tinh trên ban công tòa nhà phía trước bị bọn họ đập nát, những người đó không kiêng nể gì cười to, tay Diệp Phù đang phát run, gân xanh chỗ cổ tay nổi lên.
Cô nghe thấy tiếng cửa an ninh dưới lầu rung lắc, ngoài dao, chúng còn mang theo rìu và cưa.
Thật lâu thật lâu trước đây, Diệp Phù là trở thành một bác sĩ xuất sắc giống như cha mẹ mình, cầm dao chỉ để cứu người.
Nhưng hôm nay, để bảo vệ chính mình, con dao cô cầm lên là để gϊếŧ người, để gϊếŧ những con quỷ mất nhân tính.
Gϊếŧ bọn họ, chính mình mới có thể sống.
Diệp Phù hết lần này đến lần khác nói với chính mình, đây chính là trừ hại cho dân, đừng sợ, đừng mềm lòng, đừng do dự.
Một tiếng "loảng xoảng" thật lớn vang lên, cửa an toàn lầu bốn bị dỡ xuống, âm thanh cười gằn của bọn họ truyền khắp cả tòa nhà, rìu chém vào cửa, giống như bùa đòi mạng, tra tấn mỗi người.
"Làm ơn, thả chúng tôi ra, tôi không có gì trong nhà, đừng gϊếŧ chúng tôi, đừng gϊếŧ chúng tôi.”
“Bao gạo này không phải là đồ sao? Đồ già đê tiện không thì thật, đêm nay lấy nhà các ngươi làm món khai vị, mấy anh em, nam gϊếŧ, nữ, hắc hắc..."
"Đừng, xin hãy tha cho chúng tôi."
"Cút, chúng tôi là Long Hổ Đường đêm nay thăm nhà các người, là vinh hạnhcác người, còn không biết tốt xấu." Một con dao được đâm xuống, ông cụ tuổi xế chiều trừng mắt chết không nhắm mắt.
Một người đàn ông vạm vỡ kéo phụ nữ trẻ tuổi vào phòng ngủ, những người khác cười dâʍ đãиɠ bắt đầu quét dọn vật tư trong phòng.