Về đến nhà, Diệp Phù phát hiện lại mất điện, đặt đồ ở phòng khách, vội vàng bật đèn khẩn cấp lên, Diệp Phù cởϊ áσ phao và áo mưa trên người ra, một lần nữa dán bảo bảo cho ấm, ngâm một chân nước nóng, cơ thể cô ấy từ từ ấm lên.
Sau khi uống một chén canh gừng, Diệp Phù bắt đầu sắp xếp những thứ cô mua hôm nay.
Trong chuyến đi hôm nay, Diệp Phù thậm chí còn phát hiện ra một điều quan trọng hơn, thiên tai ở kiếp này dường như nghiêm trọng hơn so với kiếp trước.
Mở rèm cửa nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, luôn có cảm giác khó thở.
Bởi vì cúp điện, nên mọi người trong nhóm lại kêu gào, nhưng một số người đã mua máy phát điện, thậm chí còn chụp ảnh gửi cho nhóm.
Nhưng máy phát điện cần đốt dầu diesel và xăng, hiện tại mọi thứ đều tăng vọt, xăng không đủ thì sẽ không ầm ĩ được lâu, nói không chừng còn có thể bởi vì khoe khoang đưa tới phiền toái.
Gara của khu chung cư bị ngập, tất cả xe đều bị ngâm nước, còn có người đang trả nợ thế chấp, bởi vì mưa to tổn thất nặng nề, mọi người đều tràn ngập lo âu.
Buổi chiều, Diệp Phù tính đem máy phát điện lấy ra hấp một ít bánh bao cùng bánh màn thầu, bất quá trước đó, nhưng trước đó, cô muốn mài lại con dao găm tự vệ đã nhìn thấy máu ngày hôm nay.
“Cốc cốc cốc... "Một tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phù tưởng là Khâu Lan, không ngờ là chị Lưu.
"Tiểu Diệp, em đang bận sao?"
“Có chuyện gì sao? "Thấy chị ta do dự, Diệp Phù biết rằng rắc rối sắp đến.
"Là có chút việc nhỏ, nghe nói em mua ca nô, chị muốn mượn một chút, em yên tâm, chúng tôi chỉ là đi ra ngoài mua chút đồ, hai giờ là đủ rồi."
Diệp Phù vịn hai tay đút vào trong túi áo bông, đánh giá người phụ nữ trước mắt, chị Lưu là một bà nội trợ, lúc mẹ còn sống còn khen chị, nói tính cách chị dịu dàng, rất dễ ở chung.
"Tầng tám đang cho thuê, một ngàn một giờ."
Chị Lưu "A" một tiếng, kinh ngạc nhìn Diệp Phù.
"Không phải em cũng mua ca nô sao?"
Diệp Phù gật đầu, "Mua rồi, nhưng tôi không cho mượn.”
Sắc mặt chị Lưu trong nháy mắt khó coi hai phần, hai vợ chồng họ đều là người theo chủ nghĩa hình thức, chỉ biết cảm ơn ngoài miệng, hiện giờ ca nô là tài nguyên khan hiếm, ngay cả trả tiền thuê cũng không muốn, tướng ăn không khỏi quá khó coi.
"Tiểu Diệp, chúng tôi chỉ mượn có hai giờ, sẽ không làm hỏng."
Diệp Phù vẫn là câu nói kia, "Lầu tám có thể thuê.”
"Ngô Vạn Phát 801 mở miệng, một giờ phải thu hai ngàn rưỡi, thật sự là chui vào trong mắt, chờ đội cứu viện tới, chúng ta nhất định phải khiếu nại anh ta, Tiểu Diệp, tôi biết cô lo lắng ca nô sẽ phá hư, cô yên tâm, tôi thề, chúng tôi sẽ cẩn thận bảo vệ."
Diệp Phù mặt không chút thay đổi giật giật khóe miệng, bộ dạng rất giống kẻ ngốc sao? Sao lúc nào cũng có người muốn chiếm tiện nghi ở chỗ cô.
Nghe nói chị Lưu biết bơi, không bằng bơi qua đi.”
"Sao em lại nói như vậy, Tiểu Diệp, em quá ích kỷ, lúc trước em khám bệnh cho Nhân Nhân, chị còn cảm thấy em là một người dễ ở chung, không ngờ em cay nghiệt máu lạnh như vậy, trách không được cả nhà Lâu Huệ đều bị em đuổi đi, đều là hàng xóm, làm người không thể như vậy."
“Ha ha. "Để hai chữ xuống, Diệp Phù trực tiếp đóng cửa lại.
Chị Lưu ngoài cửa tức giận hồi lâu, đột nhiên sau khi biết lại cảm thấy con gái nhà mình còn chưa khỏe hẳn, bố chồng có bệnh tiểu đường, mẹ chồng cao huyết áp, vừa rồi chị ấy nhất thời sốt ruột đắc tội với Diệp Phù, nếu Diệp Phù mang thù, về sau cũng không khám bệnh cho nhà chị ấy thì làm sao bây giờ?
Quên đi, lại gõ cửa nhà họ Khâu đi. Chị Lưu quấn áo lông bó sát người, xoa xoa tay đi tới 901, nhưng mà, chị gõ vài phút, Khâu gia vẫn không mở cửa, chị nhịn không được đá cửa 901 một cước, nổi giận đùng đùng trở về nhà mình.
Diệp Phù nhận được tin nhắn Khâu Lan gửi tới, thì ra, trước khi lên tầng 10, chị Lưu đi gõ cửa nhà họ Khâu trước, Khâu Lan vốn muốn mở cửa, bị bà cụ đè lại.
Khâu Lan nói, bà nội cô từng thấy chị Lưu ở dưới lầu tiểu khu đánh một cậu bé một cái, nguyên nhân chỉ là Nhân Nhân và cậu bé kia đυ.ng nhau ngã một cái.
Loại người này vẫn là ít tiếp xúc thì tốt hơn, nếu không sẽ có vô số phiền toái.
Diệp Phù cùng Khâu Lan hàn huyên vài câu, liền để điện thoại di động xuống đi vào phòng bếp, cả nhà chị Lưu là ai cũng không liên quan đến cô, dù sao người nhà này về sau xảy ra chuyện, đừng chết ở cửa nhà cô là được.
Bận rộn cả một buổi chiều, Diệp Phù thành công hấp ra một l*иg bánh bao cùng một l*иg bánh màn thầu, làm mì ăn liền quá mệt mỏi, tinh thần chiến đấu đến ngày mai của cô đã bị dập tắt, sau khi ăn hai cái bánh bao, Diệp Phù thỏa mãn sờ sờ bụng.
Tuy rằng lần đầu tiên làm, nhưng nhờ tài nấu nướng Diệp Phù, cư nhiên ăn ngon ngoài ý muốn.
Cho đến tận chiều tối, tiểu khu vẫn trong tình trạng mất điện, trong nhóm có người đông lạnh đến chịu không nổi, đã đốt bàn gỗ ghế gỗ sưởi ấm, Diệp Phù suy đoán, ngày mai bắt đầu, mọi người ngoại trừ ra ngoài mua sắm vật tư, còn muốn tìm gỗ nhóm lửa.
Quả nhiên, ngày hôm sau Diệp Phù vừa tỉnh, chợt nghe thấy dưới lầu líu ríu ồn ào, cô kéo rèm cửa sổ ra nhìn thoáng qua, dưới lầu người nhặt cành cây rất nhiều, còn có người cầm dao phay định chặt đứt một gốc cây xanh.
Một tia sét màu tím đánh xuống, sau đó là tiếng sấm rền vang, Diệp Phù trơ mắt nhìn người đàn ông cầm dao phay chặt cây kia bị sét đánh trúng, co giật vài giây sau ngã vào trong nước bẩn.
Máu tươi chảy thành dòng nhỏ trong nước, một lúc sau bị mưa lớn cuốn trôi.
Dưới sấm sét, người dưới lầu nhanh chóng chạy trốn về nhà, Diệp Phù nhìn người đàn ông kia chậm rãi chìm xuống nước, đúng lúc này, một chiếc ca nô chạy qua, ba người đàn ông ngồi ở phía trên nhanh chóng ra tay, kéo người từ trong nước lên.
Cũng may giữa trưa qua đi, sấm sét tạm thời không còn, mọi người lần nữa đi ra ngoài nhặt củi, chỉ là người ra ngoài mua sắm vật tư cũng mang về tin tức không tốt, trung tâm thương mại Đại Thuận đóng cửa.
Khâu Lan gửi tin nhắn nói cho Diệp Phù, xế chiều hôm qua, cả nhà chị Lưu cuối cùng vẫn đến 801 thuê ca nô, mua được vật tư trước khi trung tâm thương mại Đại Thuận đóng cửa.
Chạng vạng tối, con trai và con gái của Trần Đại Hà cùng Nghiêm Phân bên cạnh mang theo người nhà trở về, con trai của Trần Đại Hà Trần Chí năm nay hai mươi chín tuổi, làm bảo vệ một xí nghiệp tư nhân ở thành tây, vợ của anh ta Thôi Lệ là lễ tân khách sạn, hai người kết hôn hai năm, còn chưa có con.
Trần Chí có một người em gái tên là Trần Đan, năm nay hai mươi bảy tuổi, làm việc trong một cửa hàng quần áo xa xỉ, chồng là Tôn Hào là người nơi khác, làm quản lý tiêu thụ ở cửa hàng đồ gia dụng, hai người có một đứa con trai, tên là Tôn Kiệt.
Đột nhiên có thêm năm người chen chúc trong căn nhà cũ ba phòng ngủ một phòng khách, trong vòng vài giờ đã nổ ra nhiều cuộc tranh cãi.
Lúc Diệp Phù ôm ca nô ra cửa, Trần Đan, Thôi Lệ và Nghiêm Phân lần lượt ôm một bó cành cây từ đầu cầu thang đi lên, hai mẹ con vừa đi vừa trào phúng Thôi Lệ kết hôn hai năm không sinh được con, nhìn thấy Diệp Phù, Nghiêm Phân nhớ tới chuyện lúc trước bị mất mặt, "Ơ" một tiếng, vẻ mặt của cô ta thay đổi ngay lập tức.
"Tiểu Diệp mạng thật lớn a, sống một mình trong một ngôi nhà lớn như vậy, đáng thương ba mẹ cô đem cô nhặt về nuôi lớn, còn không có hưởng phúc đã chết."