Sau khi ăn xong, Thời Nhiên muốn lên ngắm cảnh ở lầu trên. Tùy Thanh Yến tạm thời nhận điện thoại, cho nên anh bảo cô đi trước, anh sẽ tới ngay. Cô từ từ một mình ghé vào bên mép lan can hóng gió nhìn thành phố dưới chân, cảm thấy tâm tình thoải mái.
Đột nhiên có người từ phía sau nói: “Bọn họ đều nói em chưa chết, hóa ra là sự thật, Thời Nhiên.”
Cô quay lại thấy một người đàn ông cao lớn đang nhìn cô với nụ cười trên môi. Anh ta mặc một bộ vest màu xám nhạt, khuôn mặt thoạt nhìn có chút tà khí tuấn mỹ, nhưng tóm lại là trông có vẻ không được đứng đắn.
"Xin chào." Cô nói xin chào: “Xin hỏi anh là ai...?"
Người đàn ông hiển nhiên có chút kinh ngạc: "Em không nhớ anh sao?"
"Xin lỗi. Tôi bị mất trí nhớ."
Người đàn ông khẽ cau mày: "Mất trí nhớ... vậy tại sao em lại đi cùng Tùy Thanh Yến? Em có nhớ cậu ta không?"
“Không.” Cô lắc đầu: “Tôi không nhớ gì cả, nhưng anh ấy đã kể cho tôi nghe về mối quan hệ của chúng tôi.”
“Cậu ta làm sao dám nói cho em biết.” Hắn nhướng mày, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Thời Nhiên, hắn lại mỉm cười: “Xem ra cậu ta chưa giải thích hết mọi chuyện.”
Thời Nhiên cau mày: "Thực xin lỗi, cho hỏi anh là..."
“Mục Chi.” Người đàn ông đưa tay ra: “Hôn phu của em.”
Thời Nhiên khϊếp sợ. Cô cảm thấy tin tức bùng nổ mấy ngày nay dường như đang ùa về phía trước khiến cô bị hù chết.
“Hôn phu?” Cô không tin vào tai mình: “Nhưng Tùy Thanh Yến…”
“Chuyện này giải thích tương đối phức tạp.” Mục Chi đi đến bên cạnh cô, đưa tay ra nắm lấy lan can: “Nhưng chuyện này là chắc chắn, em có thể hỏi bất cứ ai đã từng ở bên cạnh chúng ta trước đây. Vốn dĩ chúng ta dự định chờ ngày em tốt nghiệp sẽ đính hôn. Ồ, không cần hỏi Tùy Thanh Yến, cậu ta sẽ không thừa nhận."
Thời Nhiên vô thức lùi lại một bước, ngón tay nắm lan can trở nên trắng bệch. Tại sao cô lại cùng Tùy Thanh Yến yêu đương, đồng thời lại đính hôn với Mục Chi? Chẳng lẽ là cô là một kẻ bắt cá? Cô cho rằng mình luôn là người đạo đức rất cao và sẽ không bao giờ làm điều đó. Nhưng lời nói của Mục Chi lại khiến cô nghi ngờ.
“Anh cảm thấy mình không có tư cách làm hôn phu của em cho lắm.” Mục Chi nhàn nhã thở dài: “Vợ chưa cưới của mình lại thực sự bị bạn trai cũ tìm thấy được.”
"Bạn trai cũ?" Thời Nhiên càng kinh ngạc hơn: "Tùy Thanh Yến?"
“Tất nhiên.” Hắn nhướng mày cười: “Cậu ta không nói cho em biết vì sao hai người lại chia tay sao?”
Thời Nhiên cúi đầu, trong lòng hỗn loạn.
"Chậc. Biết ngay mà, cậu ta rất tâm cơ."
Mục Chi tiến lên, đặt tay lên vai cô, giọng nói trở nên ôn hòa: “Nếu em mất trí nhớ, tức là anh và Tùy Thanh Yến vẫn ở cùng vạch xuất phát. Thời Nhiên, em có muốn suy nghĩ lại không? Cho anh một cơ hội? Ở bên một người như cậu ta thật vất vả, anh sẽ làm cho em hạnh phúc.”
“Buông tay.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thời Nhiên nhìn sang, phát hiện Tùy Thanh Yến đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng rơi vào tay Mục Chi.
“Cậu có tư cách gì mà bảo tôi buông ra.” Mục Chi cười khúc khích: “Chỉ có Thời Nhiên mới có tư cách không cho tôi chạm vào cô ấy. Cậu thật sự coi mình là bạn trai thật sự sao? Hình như còn rất nhiều điều cậu chưa nói rõ với cô ấy.”
Thời Nhiên nhìn Tùy Thanh Yến rồi lại nhìn sang Mục Chi, cảm giác căng thẳng như thể một giây tiếp theo sẽ bắt đầu một cuộc chiến.
Tùy Thanh Yến cười, trong tiếng cười lại không có chút ấm áp nào: “Nếu cậu không buông tay, tôi sẽ không bảo đảm cậu có thể nguyên vẹn trở về.”
"Haiz." Mục Chi nhàn nhã thở dài, thu tay lại nhìn Thời Nhiên: "Em xem, người đàn ông này thật đáng sợ đúng không? Cậu ta lúc nào cũng dùng vũ lực để uy hϊếp người khác. Nhưng không phải anh sợ đánh với cậu ta, bởi vì anh còn phải bay về Đế Đô, cùng cậu ta đánh nhau nhất định sẽ bị thương, lúc đó ảnh hưởng cũng không tốt.”
Tùy Thanh Yến đi tới, đem Thời Nhiên chắn ở phía sau. Vóc dáng anh cao, đứng như vậy hoàn toàn chặn tầm mắt của cô, cô có chút bất an kéo kéo áo anh: "Đừng đánh nhau."
“Không sao đâu.” Tùy Thanh Yến quay lại an ủi cô: “Anh có chuyện muốn nói với cậu ta, em có thể đến nơi khác ngồi một lúc được không?”
Thời Nhiên nhìn Mục Chi, hắn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
Cô đành quay người rời đi, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng nhiều.
Nhìn thấy Thời Nhiên biến mất trong tầm mắt, Tùy Thanh Yến nói: "Cậu tới đây làm gì?"
“Tôi đến gặp vị hôn thê của mình, có cần phải báo cáo với cậu không?” Mục Chi nhướng mày: “Ngược lại là cậu, tôi có nên để cô ấy đi cùng tôi không?”
Tùy Thanh Yến cười lạnh: "Đừng tự mình đa tình như vậy, cậu cùng Thời Nhiên căn bản không có đính hôn, cậu đừng có lúc nào cũng nhắc đến chữ này."
"Tôi biết cậu bướng bỉnh, không chịu thừa nhận." Mục Chi uể oải nói: "Quên đi, tôi không tranh cãi với cậu nữa, lần này tôi đặc biệt bay tới đây để kiểm tra tình hình."
Giọng nói của Mục Chi đột nhiên trầm hơn: “Cậu có biết thị trưởng nơi này sắp đến Đế Đô không, nơi này có bao nhiêu tai mắt Đế Đô không? Kết quả cậu còn khua chiêng gõ trống mang cô ấy cùng tới bữa tiệc, không sợ người khác biết cô ấy còn sống sao?"
Tùy Thanh Yến thản nhiên đặt ngón tay lên tay vịn của đài quan sát, vẻ mặt không quan tâm.
Mục Chi thấy vẻ mặt của Tùy Thanh Yến lập hiểu ra, tức giận cười: “Cậu cố ý đúng không?”
Tùy Thanh Yến im lặng, bình tĩnh trả lời vấn đề.
Mục Chi vẫn không thể tin được: “Cậu thật sự chuẩn bị xong chưa?”
Tùy Thanh Yến chậm rãi nói: "Không phiền Mục Chi tiên sinh lo lắng, đừng xuất hiện trước mặt Thời Nhiên là được."
Mục Chi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thật sự muốn đánh nhau với cậu.”
Tùy Thanh Yến cười: “Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tiếp cậu.”
"Tôi phải bắt chuyến bay, hôm nay không đánh được, đợi cậu về Đế Đô tôi sẽ ‘chu đáo chăm sóc cậu’.’’ Mục Chi chỉnh lại áo vest, vỗ vỗ vai anh: "Nếu lần này cậu không nắm chắc được cơ hội, đừng trách người anh em của cậu thừa dịp mà tấn công."
"Bớt mơ mộng hão huyền đi, cả đời sẽ không đến lượt cậu. Đi thong thả, không tiễn."
Thời Nhiên đang đứng trên đài quan sát phía bên kia nhìn về phía xa, cô đang chán nản đếm số tầng của tòa nhà chọc trời phía đối diện thì có ai đó ôm cô từ phía sau. Hơi thở mát lạnh quen thuộc phả vào cô, cô không nhịn được hỏi: “Mục Chi đi rồi à?”
"Đi rồi."
Cô chỉ suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định hỏi: “Anh ấy nói anh ấy là hôn phu của em…”
"Không có gì, cậu ta bị điên rồi." Tùy Thanh Yến nghiêng người hôn lên tai cô: "Đừng tin lời cậu ta."
"Nhưng anh ấy nói anh còn có chuyện giấu em." Thời Nhiên nhìn anh nói: "Tùy Thanh Yến, anh thành thật nói cho em biết, anh có bao giờ làm điều gì có lỗi với em không? Tại sao chúng ta lại chia tay?"
“Chúng ta chưa bao giờ chia tay.” Anh nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình: “Trước đây không, sau này cũng không.”