Sau Khi Ma Tôn Thành Tù Nhân Của Ta

Chương 2: Diệt Ma Đại Điển

Đại ma đầu đã sống lại! Không, nói đúng hơn, hắn căn bản không hề bị Trảm Tiên kiếm chém chết!

Máu trên mặt đất vẫn không ngừng lan ra, nhưng vết thương trên ngực Vân Trầm đã lành lại! Điều này... điều này không thể nào!

Mọi người giống như nhìn thấy quỷ, hai mắt không tự chủ được mở to, kinh hãi cùng khϊếp sợ, không khỏi kinh hô một tiếng: "Hắn làm sao sống lại được? Bà nội nó hắn còn sống sờ sờ kìa!"

"Cái lỗ thủng to đùng trên l*иg ngực của Đại ma đầu đã khép lại mất rồi! Mẹ nó..... thật kinh khủng quá!"

"Không phải nói chỉ cần là người bị Trảm Tiên kiếm chém trúng, hồn phách sẽ tan nát sao?"

Đừng nói là mấy đệ tử Vô Cấu đang nháo nhào hét lên kia, ngay cả Thanh Tùng Chân Nhân cũng có chút khϊếp sợ.

Kể từ khi sở hữu Trảm Tiên kiếm, ông chưa bao giờ lơ là trong việc hạ trảm ác tặc thượng trảm yêu ma.

Lúc này, Vân Trầm lại ngay dưới mí mắt ông còn sống đứng lên, vẻ mặt vô sự cùng đắc ý, trên mặt nhất thời có chút không thoải mái.

Mới vừa rồi còn nói năng cay nghiệt như vậy, nhưng bây giờ.... ông là Tiên Minh Chủ của Liên Minh Kim Tiên cứ như vậy mất mặt ngay tại chỗ?

Những cao thủ khác trên Hội Tiên Tràng đều bay tới, nhìn Đại ma đầu đứng lên trong sự hoài nghi, tựa như rơi vào động băng vô đáy.

Chẳng trách trong thiên hạ người người truyền miệng nhau rằng hắn là "Thiên Niên Hỗn Thế Ma Vương", thực lực cường đại đến mức đáng sợ!

Thần Nữ Diệu Cơ, giáo chủ của Nữ Thần giáo, nhanh chóng dò hỏi trực tiếp: "Cái này.....Ngươi làm sao còn sống? Vừa rồi....."

Vân Trầm xoa ngực, ngẩng đầu lên, hai lọn tóc trên trán tung bay theo gió, tạo nên một tia phong lưu. Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười không rõ ràng: "Ta không có trái tim."

Đại sư Tịnh Không, trụ trì Quan Âm Tự chắp tay nói: "A Di Đà Phật, cho dù không có trái tim, vết thương cũng không thể lành nhanh như vậy. Chẳng lẽ thí chủ đã tu thành bất tử tiên thân?"

Vân Trầm cười, nhưng thay vì trả lời, hắn nhìn Sở Lan đang chậm rãi bước đến. Theo ánh mắt của hắn, mọi người quay đầu nhìn Sở Lan.

Sở Lan không có ý định thu hút sự chú ý: "......"

Ta chỉ là tới ăn dưa xem kịch thôi mà.

Diệu Cơ Thần Nữ mặc dù là nữ nhân, nhưng mạnh mẽ kiên quyết, không muốn bị bỏ lại phía sau, lúc này trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đóa hoa mai, ngay lập tức đả thương mặt Vân Trầm.

Vân Trầm bị Linh Lung Như Ý Tác trói lại và bị vây khốn một lần nữa, khi hắn bị hoa mai tấn công, ngay lập tức phần thịt trên mặt hắn trào máu, hắn loạng choạng lùi về phía sau, đây rõ ràng là một cú đánh rất đau.

Không cho Vân Trầm thời gian nghỉ ngơi, Thần Nữ Diệu Cơ liên tiếp tung ra vô số đóa hoa mai, đánh khắp người Vân Trầm, nói một cách thô bạo: "Ta không tin ta không thể đánh chết ngươi!"

Vân Trầm sắc mạnh bình tĩnh, không có lấy một tia sợ hãi, giọt máu lách tách rơi xuống, tựa như hàng chục đóa hoa huyết nở rộ, rực rỡ đan xen vô số màu sắc, tựa độc xà thiệt xuất.

[thiệt xuất: lè lưỡi]

Nhưng hắn vẫn cười khẩy nói: "Cứ tiếp tục đi, còn không gãy ngứa được cho ta."

Với dáng vẻ như vậy, ngữ khí như vậy, hiển nhiên hắn không thèm để ý đến Diệu Cơ Thần Nữ.

Cần phải biết rằng Thần Nữ sử dụng hoa làm vũ khí, mà hoa mai là pháp bảo Diệu Cơ dùng cả đời tu luyện, vừa rồi nàng sử dụng toàn bộ nội lực, nếu là một người tu tiên bình thường, thì đã chết từ lâu rồi. Rất có thủ đoạn!

Nhưng Đại ma đầu Vân Trầm vẫn như cũ đứng thẳng, Diệu Cơ không khỏi cảm thấy lòng bàn chân tê dại, sống lưng phát lạnh, rốt cuộc Đại ma đầu này lợi hại cỡ nào?

Nàng cùng Thanh Tùng Chân Nhân nhìn nhau, ngầm biết lần này khó có thể ngăn cản.

Sau đó, Đại sư Tịnh Không, trụ trì của Quan Âm Tự, thủ chưởng Từ Bi, bảy hoặc tám bàn tay, mỗi một chưởng ngày càng mạnh hơn, nó dày như một cái chuông. Nửa đường xuống đất, lần này hắn nên chết ở Hoàng Tuyền.

(khúc này tả V.Trầm bị bàn tay đánh cho bẹp dí ép xuống đất nửa tấc)

Sở Lan không khỏi che mặt lại, thầm nghĩ: "Thật sự quá tàn nhẫn!"

Y chưa từng tận mắt nhìn thấy Vân Trầm gϊếŧ người, nhưng hiện tại nhìn thấy hết thảy cao thủ lần lượt ra tay công kích Vân Trầm, mang theo khí thế tra tấn hắn đến hơi thở cuối cùng cho dù không gϊếŧ được hắn. y không thể không cảm thấy rằng thủ đoạn này có chút cẩu huyết.

Đại sư Tịnh Không đá Vân Trầm một cái, một lúc sau, thấy hắn bất động, Tịnh Không niệm "A Di Đà Phật", nghĩ rằng Đại ma đầu đã hồn quy tây thiên, cả người liền thấy nhẹ nhõm.

Mọi người thăm dò hỏi: "Đại ma đầu lần này chết thật rồi?"

"Chết! Tuyệt đối chết!"

"Đổ nhiều máu như vậy mà còn không chết, thật sự là quỷ a!"

"Ba vị tông chủ đều là cao thủ tuyệt thế, luân phiên công kích, nhất định phải chết, hồn phi phách tán!"

Nhìn Vân Trầm gục trên mặt đất, trong lòng y lại nảy sinh một tia kỳ dị ý nghĩ, hy vọng rằng hắn có thể đứng lên một lần nữa.

Y lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này, đó là Đại ma đầu, y làm sao có thể cùng Đại ma đầu đồng tình?

"A a a a! Cứu! Hắn động! Hắn lại đứng lên!"

Ai đó sợ tới mức đứt quãng thanh âm, một lần nữa đem mọi người chú ý tới trên mặt đất Đại ma đầu.

Dưới sự theo dõi của mọi người, Vân Trầm bị trọng thương lần nữa đứng lên! Cho dù máu trên thân thể và mặt vẫn còn ướt sủng, nhưng thần sắc của hắn chậm rãi, từ trong máu huyết vô tình gợi lên một nụ cười khinh thường. Hắn phủi bụi trên mặt như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Các ngươi có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi!"

!!!!

Chưa từng có ai gặp phải tình huống như vậy, bọn họ đều thất thần nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sợ hãi, nghi hoặc, thậm chí là ghen tị. Không ai nghĩ rằng điều này là quá kỳ lạ! Mọi người đều muốn xem xem Đại ma đầu có thực sự không thể bị gϊếŧ hay không?

Đúng lúc này, một thiếu niên đột nhiên từ trong đám người đi ra, trong tay cầm một chiếc roi được bao bộc bởi hỏa diễm, nói: "Ta thử xem!"

Hắn chắp tay hành lễ trước mặt Thanh Tùng Chân Nhân và các tiền bối khác, nói: "Ta là Nhị Thiếu Chủ của Bảo Linh Các, Tống Tụy."

Hắn quay lại và nhìn Vân Trầm một cách hung dữ, nói: "Ma đầu! Ngươi mà cũng có ngày hôm nay!" về phía Vân Trầm, tiếng roi như sấm giáng xuống chỗ Vân Trầm, ngay lập tức Vân Trầm toàn thân bốc cháy.

"Đâu Suất Tiên!" Có người nhận ra cây roi trong tay hắn.

Truyền thuyết tương truyền rằng Thái Thượng Lão Quân dùng Bát Quái Lô luyện qua một chiếc roi, hiện phong sinh hỏa, dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa, nhất tiên đoạn nhân mệnh, nhị tiên diệt nhân hồn.

[Một roi gϊếŧ người, hai roi gϊếŧ hồn]

Tống Tụy sắc mặt ủ rũ, phảng phất nhìn Vân Trầm như có thù gϊếŧ cha, nói: "Ma đầu, ngươi không nhận ra ta sao?"

Hai roi giáng xuống sau đó, toàn thân Vân Trầm như bốc hỏa, nhưng hắn vẫn đứng trong lửa cười, nụ cười kia không phải là nụ cười chân thành, mà là một loại chán ghét thế gian coi thường bất luận kẻ nào: "Ngươi không xứng để ta biết."

Tống Tụy như bị kim châm nhảy dựng lên, quất roi mấy cái, lửa kêu xèo xèo. Nước mắt lưng tròng, hắn gào lên: "Chính ngươi đã gϊếŧ sư muội Lộ Y Tĩnh của ta phải không? Ngươi lừa muội ấy vào hang ổ của ma tộc, cưỡиɠ ɧϊếp muội ấy rồi ném xác vào rừng hoang! Ngươi... Ngươi không phải con người."

Khi nói xong, lại có mấy chục roi như cơn mưa đá rơi xuống trên người Vân Trầm.

Sở Lan thầm nghĩ, người này còn tàn nhẫn hơn mấy tổ tông kia, Đại ma đầu thương tích đầy mình, đâu cần phải điên cuồng như vậy. Nhưng sau khi nghe thấy Tống Tụy gào thét nguyên nhân, y cảm thấy Đại ma đầu đáng tội, ai bảo ngươi lừa tiểu cô nương nhà người ta.

Vân Trầm thản nhiên nói: "Không nhớ rõ."

"Ngươi... Ngươi... Ta muốn gϊếŧ ngươi!" Tống Tụy tựa hồ điên rồi, trong đám người chỉ có thể nghe được roi quất thanh âm, giống như hung thú rống giận.

Rất nhanh liền phát hiện, mặc dù Vân Trầm thương tích khắp người, bị đánh thành cái dạng máu thịt lẫn lộn, nhưng Tam Muội Chân Hỏa cũng không có thật sự thiêu đốt hắn, làn da của Vân Trầm tựa hồ được bao phủ bởi một tầng kết giới kháng hỏa, đang bảo vệ hắn.

Điều này.... rất kỳ lạ nhưng lại càng kỳ lạ hơn! Hắn không bị kiếm, kích, đao đả thương, nhưng hiện tại liền ngay cả Tam Muội Chân Hỏa cũng không thể làm gì hắn.

Tống Tụy đứng một bên tức giận, nếu không phải Vân Trầm đang bị trói trong trận pháp, hắn trông như muốn lao đến lột da rồi bóp chết Vân Trầm.

Sở Lan nhìn hai người bọn họ, trán Tống Tụy đổ mồ hôi, y phục xốc xếch, lộ ra có chút ngượng ngùng, mà Vân Trầm, rõ ràng là tù nhân, nhưng mặt lại lộ ra vẻ đắc ý.

Điều này thật kỳ quái!

Chưa từng có thư tịch nào ghi chép về một Đại ma đầu có độ điên như thế này.

Lúc này, sáu bảy thiếu niên khác, 14, 15 tuổi đứng lên, quỳ gối trước mặt Thanh Tùng Chân Nhân, nói: "Tiên Minh Chủ, chúng ta là Vấn Thiên cung đệ tử, Vấn Thiên cung bị ma đầu toàn diệt, xin cho phép chúng ta báo thù."

Toàn bộ hỏa diễm trên người Vân Trầm đã bị dập tắt. Nhìn thấy Vấn Thiên Cung đệ tử, trên mặt phóng túng biểu tình lập tức biến mất, trong mắt ẩn hiện lên một tia tức giận, nói: "Ta đã tha mạng cho các ngươi, các ngươi nên quý trọng tính mệnh mà ta nhân từ tha cho."

Sở Lan biết những bất bình liên quan. Sau khi Đại ma đầu Vân Trầm trở thành Ma Tôn, việc xấu đầu tiên hắn làm chính là chiếm lấy Vấn Thiên Cung, từ Cung Chủ của Vấn Thiên Cung đến đệ tử ngoại môn hắn gϊếŧ sạch toàn bộ.

Phóng hỏa cung ba ngày ba đêm, để Vấn Thiên Cung vĩnh viễn biến mất tại thế gian. Nhưng có một ngoại lệ, đó là đệ tử dưới mười lăm tuổi đều được thả.

Có người nói Vân Trầm còn chút lương tâm, lại có người nói Vân Trầm cố ý tha mạng cho bọn họ, để sau này bọn họ báo thù, chẳng qua là muốn để cho thiên hạ tranh chấp không ngừng mà thôi.

Còn về phần vì sao Vân Trầm huyết tẩy Vấn Thiên Cung, cũng không một ai biết.

Sáu bảy đệ tử Vấn Thiên Cung nghe vậy, sắc mặt non nớt cau mày lại, nghiến răng, đồng loạt rút kiếm, suýt chút nữa đem Vân Trầm băm thành thịt nhão, nhưng vô luận gϊếŧ hay tra tấn, sau khi nghỉ ngơi một lát, Vân Trầm vẫn luôn có thể đứng dậy vô sự.

Giờ khắc này, mọi người đều đã nhìn thấy.

Trảm Tiên kiếm của Tiên Minh Chủ và Đâu Suất Tiên của Bảo Linh Các không thể làm gì được Đại ma đầu, những đứa trẻ này chỉ là đang lấy trứng chọi đá mà thôi.

Đứng ở một bên chứng kiến tất cả, Sở Lan thầm nghĩ: "Năng lực của Đại ma đầu có lẽ trên đời này không ai sánh kịp. Nếu hắn là người tốt, với tuổi tác và tài năng, ta rất muốn kết bạn với hắn."

Thanh Tùng Chân Nhân, Tiên Minh Chủ của Liên minh Kim Tiên, đã phục hồi sau cú sốc ban đầu, chỉ vào Vân Trầm và nói: "Ngươi thực sự đã tu thành bất tử tiên thân!"

Vân Trầm liếʍ đi vết máu trên miệng, mặc kệ trên người ngàn vạn vết thương đang rỉ máu. Hắn phớt lờ Thanh Tùng Chân Nhân, nhưng mỉm cười rồi nói với Sở Lan: "Tinh Hồi Tiên Quân, tại sao lúc nãy ngươi không đến đâm ta một kiếm?"

[khoái lắm hay gì =))]

Nụ cười đó khác với bất kỳ nụ cười giả tạo nào trước đây, nó chân thành, như thể hắn thật lòng hy vọng rằng Sở Lan sẽ tự mình đâm hắn, hắn thật sự thoải mái với điều đó.

Sở Lan không ngờ Vân Trầm đột nhiên gọi mình, y bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ xa xăm, mở to mắt nhìn Vân Trầm.

Thứ nhất, đừng gọi ta là "Tinh Hồi Tiên Quân"

Thứ hai, đâm ngươi bằng một nhát đao kiếm ngay bây giờ, chẳng khác gì tự làm nhục mình, tại sao ta phải làm thế?

Y không chịu làm, nhưng bị người khác thúc giục. Diệu Cơ Thần Nữ nói: "Thiên hạ vạn vật đều sinh ra khắc chế. Tinh Hồi Tiên Quân, ma đầu chúng ta không diệt được, chỉ có ngươi mới có thể bắt được hắn, có lẽ ngươi là thiên địch của hắn! Chúng ta gϊếŧ không được hắn, có lẽ ngươi có thể! Lấy kiếm đâm hắn đi!"

Sở Lan sửng sốt, y không ngờ trong Diệt Ma điển lễ lại có một mắt xích rắc rối như vậy.

Chẳng mấy chốc, nhiều đệ tử lặp lại lời của Diệu Cơ, và yêu cầu Sở Lan đâm chết Vân Trầm bằng một thanh kiếm, vì thế thiên hành đạo cứu rỗi chúng sinh.

Sở Lan không chịu nổi bầu không khí cuồng nhiệt đột ngột đưa mình lên ngôi anh hùng, hai má nóng bừng, toàn thân nổi da gà.

Y liếc nhìn Vân Trầm đang khẽ mỉm cười, không thể đoán được tâm tình của Vân Trầm lúc này là gì, chính y cũng có tâm tình lẫn lộn, vì vậy y từ chối: "Ta... Thuật pháp hay tu vi của ta đều không bằng các vị, hơn nữa các vị gϊếŧ không được hắn, ta thì có thể làm được cái gì?

Nếu y thật sự ra tay, Vân Trầm vẫn không chết, mọi người chắc chắn sẽ thất vọng, nếu y gϊếŧ Vân Trầm, điều đó chẳng phải sẽ thành sự nhục nhã cho sư phụ và các bậc tiền bối đã không gϊếŧ được hắn sao?

Bên cạnh đó, sâu thẳm trong trái tim y, luôn có một sự phản kháng nào đó không thể giải thích được.

Diệu Cơ tiếp tục xúi giục: "Tinh Hồi Tiên Quân không cần khiêm tốn! Ngươi cứ làm đi!thiên hạ đại sự, nhu khắc cương, tĩnh xiết động. Sợi tơ Linh Lung Như Ý kia không phải là thiên địa bảo vật, nhưng có thể khắc chế ma đầu trong tay ngươi, hôm nay ngươi cũng có thể đâm chết hắn! Mau đâm đi, đừng có làm mẹ chồng.

[Ngôn ngữ mạng TQ:"婆婆妈妈" (pópo māmā) Tức là nói làm đơn giản, gọn gàng giải quyết, không nói nhiều những chuyện không liên quan, khi làm việc gì cũng phải hành động nhanh nhẹn, khéo léo.]

*Má nãy đọc tới t hết hồn khúc này =))

Hàng ngàn cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào y, xem anh hùng trẻ tuổi Tinh Hồi Tiên Quân này gϊếŧ ma đầu.

Trong cơn tuyệt vọng, Sở Lan rút kiếm ra, nhưng phát hiện thanh kiếm vẫn mềm nhũn vô hồn, giống như lưỡi chó dài, đừng nói là đâm người, thậm chí là cắt rau còn không xong.

Mọi người ồ lên một tiếng "Ôi", vừa ngạc nhiên vừa khinh thường, nhưng Sở Lan chợt thở phào nhẹ nhõm.

Diệu Cơ vẫn kiên trì và tin tưởng chắc chắn rằng Sở Lan sẽ có thể gϊếŧ Vân Trầm. Nàng trực tiếp nhận lấy thanh kiếm Trảm Tiên từ tay Thanh Tùng Chân Nhân, đưa nó cho Sở Lan và nói: " Tinh Hồi Tiên Quân, xin hãy sử dụng Trảm Tiên kiếm!"

Lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén tỏa sáng rực rỡ, tựa như một con thú hung dữ khát máu, nó đang phản chiếu khuôn mặt của Sở Lan và Vân Trầm.