Trở Về Thập Niên 70: Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 30: Anh Chưa Nói Là Sẽ Không Cưới Em

Thẩm Thanh Ca sau khi ăn xong không có việc gì làm nên chỉ có thể ngồi bên sông nghỉ ngơi.

Cô sẽ về nhà vào buổi tối và sẽ trả lại đồ hỏi cưới và một chiếc nhẫn cho gia đình họ Triệu.

Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Triệu!

Vẫn luôn tiếp tục cùng Triệu Sơn Hà dây dưa cũng không tốt, cô phải mang lại cho Bạc Đình cảm giác an toàn.

Ngay khi cô đang suy nghĩ, một cái bóng đổ xuống đầu cô.

Bạc Đình ngồi xuống cách cô một mét.

Anh vươn tay đưa cho cô một cái bát, "Ăn đi."

Giọng điệu của người đàn ông này rất hung dữ và bá đạo.

“À?” Thẩm Thanh Ca giả vờ sợ hãi và ngại ngùng.

Sau khi trải qua thế kỉ 21, Thẩm Thanh Ca không phải là người bảo thủ, và không có gì phải ngại ngùng khi yêu.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy rằng mình không thể quá chủ động, nên giả vờ rụt rè một chút, miễn cho Bạc Đình biểu hiện không tốt.

“Vừa rồi anh thấy em không ăn nhiều.” Bạc Đình nhàn nhạt giải thích.

Thẩm Thanh Ca giả vờ u sầu, cầm lấy bát và đũa, cô luôn cảm thấy chiếc bát này nhìn quen quen, "Sao anh lại tốt với em như vậy?"

“……Anh ăn không vô.” Bạc Đình suy nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời.

Cô mím môi, "Ừm. Em sắp huỷ hôn với Triệu Sơn Hà, anh không cưới em sao?"

Bạc Đình mắng cô: "Em là con gái, sao suốt ngày nói mấy cái này vậy?"

“Vậy anh có cưới hay không? Nếu anh không cưới em, vậy em cưới Triệu Sơn Hà cũng được." Thẩm Thanh Ca cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.

Anh nhướng mày, vừa giận vừa tức, "Anh không có nói là không cưới em!"

Thẩm Thanh Ca vui vẻ ra mặt.

Đây là lợi thế sống lâu vài thập niên, Bạc Đình hiện tại rất dễ đối phó.

Không giống như Bạc Đình 40 tuổi, người không thể hiện cảm xúc hay tức giận, bình tĩnh và thờ ơ của anh lấn át mọi biểu cảm.

Cô bưng bát cơm, ăn một ngụm cơm chiên trứng, "Hừm... nhạt nhẽo, thật khó ăn."

Bạc Đình khẽ ho một cái, lúng túng giải thích: "Anh đã sớm nói rằng anh nấu ăn không ngon."

Đôi mắt của Thẩm Thanh Ca mở to ngay lập tức, cô nghĩ rằng đây là bữa ăn mà anh đã gọi ở nhà ăn.

Hóa ra Bạc Đình đã tự làm nó!

Cũng đúng, dù sao thì anh chưa bao giờ làm việc trong đội và cũng không có phiếu ăn.

“Em nói bậy, ăn rất ngon, sau này anh Đình sẽ làm cho em ăn mỗi ngày nha.” Cô mạnh mẽ ăn một miếng lớn, cố tỏ ra ngon miệng.

Nhưng làm thế nào có thể thoát khỏi đôi mắt của Bạc Đình?

Anh cầm lấy cái bát, cầm lấy chiếc đũa trong tay phải của cô và bắt đầu ăn.

Thẩm Thanh Ca quay đầu lại nhìn chiếc bát sứ màu trắng xanh, càng nhìn cô càng cảm thấy kỳ lạ.

Ở thời đại này làm gì có chiếc bát nào có hoa văn?

Tất cả đều là những chiếc bát sứ trắng, xấu xí.

“Anh Đình, cái bát này là đồ cổ sao?” Cô dựa sát vào anh, cúi đầu nhìn đáy bát.

Đáy bát thực sự được in những từ ngữ linh tinh gì đó.

“Đồ cổ gì? Cái bát vỡ như thế này anh có rất nhiều." Bạc Đình nhìn thấy đôi môi cô hồng hào và mềm mại của cô, yết hầu của anh giật giật.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô đặc biệt mềm mại khi cô hôn anh.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để thoát khỏi những suy nghĩ phân tâm và tiếp tục ăn.

Nghĩ cái gì đâu? Giữa ban ngày ban mặt!

“Anh Đình, anh có thể đưa cái bát cho em được không?” Cô hoài nghi cái bát có liên quan đến không gian nâng cấp.

“Ừm.”

Bạc Đình mới đồng ý, trong đầu Thẩm Thanh Ca hiện lên một dòng chữ: Không gian đã đạt đến cấp 2, và khu vực văn phòng phẩm đã được mở khóa thành công!

Thẩm Thanh Ca phấn khích đến mức dựa lại gần và hôn lên mặt Bạc Đình, "Cảm ơn anh Đình!"

Quả nhiên, cô đoán không sai!

Nếu cô muốn nâng cấp không gian của mình, cô phải thu thập đồ cổ!

“Khụ khụ khụ……” Bạc Đình kinh ngạc ho khan một tiếng.

Tại sao người phụ nữ này hôn anh mà không nói trước một tiếng?

Khiến anh không kịp chuẩn bị!

Thẩm Thanh Ca vỗ vào lưng anh, "Anh Đình, anh sao vậy?"

“…… Ngày mai em muốn ăn gì?” Anh đổi chủ đề.

“Em thích mọi thứ anh Đình làm.” Cô lấy trong túi ra một chiếc khăn tay sạch, lau miệng cho anh.

Bạc Đình thụ sủng nhược kinh, anh cố gắng bình tĩnh lại, "Khi nào em rảnh? Anh sẽ đưa em đến một tiệm cơm quốc doanh trong thành phố để ăn một bữa ngon."

**[Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.]

“Ngày mai liền có thể.” Thẩm Thanh Ca cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột.

Cô đang lo lắng về việc làm thế nào để đến chợ đen trong thành phố để bán đồ văn phòng phẩm thì Bạc Đình đến!

“Được, ngày mai anh đến đón em."

“Chậc, bây giờ anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?" Thẩm Thanh Ca trêu chọc.

Bạc Đình lỗ tai đỏ lên, "Em nói gì vậy?"

Tất nhiên bây giờ anh không sợ, lại càng sợ vợ nhỏ của anh lấy con chó Triệu Sơn Hà đó.

“Ai nha, một số người thực sự rất dối trá. Họ rõ ràng muốn nói chuyện với em, muốn hôn em, nhưng họ vẫn giả vờ nghĩ rằng em thật phiền phức." Thẩm Thanh Ca mỉm cười nói.

Bạc Đình bối rối quay lưng bỏ đi.

Đi được vài bước, anh cảm thấy không ổn.….

Anh đi làm gì?

Người phụ nữ nhỏ bé này đã là đối tượng của anh!

Anh xấu hổ cái gì?

Nghĩ đến đây, anh quay trở lại.