Lập xuân, thời tiết nồm ẩm thích hợp cho cây cối sinh sôi nảy nở nhưng lại gây khó chịu cho cuộc sống của con người. Ngày đầu tiên của mùa xuân ấy, chính là ngày Tô Liệt Hàn có em trai.
Ở bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, dù bên ngoài đã chìm trong đêm tối, bên trong bệnh viện vẫn luôn sáng đèn. Cửa phòng sinh mổ nhấp nháy bảng hiệu, Tô Liệt Hàn cùng bà mình ngồi trên hàng ghế dài chờ đợi. Dưới chân hai người là túi đồ cần thiết cho mẹ hắn và em bé. Bà nội lo hắn buồn ngủ, kêu hắn gối lên đùi bà nghỉ ngơi thì bị hắn từ chối, đôi mắt của đứa trẻ sáu tuổi đặc biệt sáng, chăm chăm nhìn vào một điểm là cửa phòng bệnh.
Một lúc lâu sau thì ba hắn cùng y tá mở cửa ra ngoài, Tô Liệt Thương cẩn thận bế trên tay đứa nhỏ mới chào đời da còn đỏ hỏn, tiến đến bên Tô Liệt Hàn, không giấu được niềm hạnh phúc nói với hắn:
“Tiểu Hàn, con có em trai rồi, sau này phải bảo vệ em đó.”
Cái đầu nhỏ của Tô Liệt Hàn gật gật mấy cái, kiễng chân lên nhìn em trai của mình. Cậu bé vừa mới khóc xong, bên khóe mắt vẫn còn đọng nước, Tô Liệt Hàn cẩn thận lau đi, còn muốn nhìn em trai thêm một chút nữa thì bị y tá hối thúc, bế đi mất.
Em trai hắn tên là Tô Mạn. Là Mạn Mạn mà hắn yêu thương nhất trên đời.
Bởi vì ngày mai hắn vẫn phải đi học, ba hắn vẫn phải đi làm nên chỉ có bà nội ở lại chăm sóc mẹ, còn Tô Liệt Thương đã đưa hắn trở về nhà ngay trong đêm.
Tuy rằng phụ nữ sau sinh cần nhất là tình yêu và sự an ủi của chồng, nhưng kinh tế nhà bọn họ không cho phép ông nghỉ làm mấy ngày để ở bên cạnh bà.
Tô Liệt Hàn ngồi phía sau xe điện cũ của ba, bắt đầu không chịu được mà ngủ gật. Về đến nhà, ba hắn một tay ôm hắn, một tay mở cửa, đặt hắn nằm trên giường xong mới yên tâm về phòng làm nốt dự án của mình. Tô Liệt Thương mới thành lập công ty, công việc vô cùng bận rộn, ngày thường đều hiếm khi về nhà, mấy ngày gần đây cố gắng sắp xếp việc ở công ty để bên cạnh vợ, hiện tại giấy tờ trên bàn ông đã chất thành đống, chờ ông giải quyết.
Chẳng mấy chốc mà ngoài trời đã bừng sáng, hơn bảy giờ sáng, Tô Liệt Thương đã thức cả một đêm vẫn nghiêm chỉnh mặc quần áo gọn gàng, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ, ngoại trừ thâm quầng dưới hai mắt thì không ai nghĩ ông đang rất mệt mỏi.
Tô Liệt Hàn lần đầu thức khuya không dậy nổi, cơ thể nặng nề, hai mắt dính chặt vào nhau không mở được. Tô Liệt Thương không nương tình véo tai hắn, kéo người dậy.
Ba hắn là người vô cùng nghiêm khắc, cực kì nghiêm khắc, đến độ biến hắn từ một đứa trẻ luôn sợ hãi ông từ lúc nhỏ đã trở thành kẻ đối địch với ông từ trong máu thịt.
Hắn ghét Tô Liệt Thương, ông không cho hắn đi chơi, lúc nào cũng bắt hắn học tập, ông không cho hắn ngủ nướng vào ngày nghỉ, những việc vặt trong nhà đều phải tập làm quen. Hắn không biết mùi vị của khen thưởng là gì, không biết cảm giác sở hữu một món đồ chơi là gì, không biết rất nhiều thứ…
Tô Liệt Hàn xoa xoa cái tai đỏ ửng vì đau của mình, hắn cúi gằm mặt chạy vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt. Rất lâu rồi, hắn mới bị ông gọi dậy bằng cách này. Tô Liệt Hàn dùng tốc độ nhanh nhất của mình ăn hết bữa sáng chỉ có bánh mì và sữa, nhẹ giọng chào ba rồi chạy đến trường.
Chí ít thì trường học vẫn thoải mái hơn ở căn nhà này.
Trường tiểu học bắt đầu từ lúc tám giờ, hắn bảy giờ ba mươi lăm phút đã ngồi trong lớp học. Vẫn còn rất sớm nên trong lớp chỉ có lác đác mấy người đang ăn sáng.
Mùi bánh bao bay đến chỗ hắn, Tô Liệt Hàn không biết đã qua bao lâu rồi hắn chưa được nếm mùi vị của thơm mềm của nó, Tô Liệt Hàn vô thức nuốt nước miếng, hắn lấy quyển sách tiếng anh của mình ở trong ngăn bàn, nỗ lực nhồi nhét kiến thức vào đầu.
Mỗi ngày đến trường của hắn đều là học, học và học. Hắn không có bạn, là hắn không muốn kết giao với chúng, hắn tự cô lập chính mình. Chỉ cần hắn luôn giữ thành tích đầu bảng, thầy cô cũng không ý kiến, ba hắn càng không có vấn đề gì.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Tô Liệt Hàn trời sinh tính cách trầm lặng, hướng nội. Họ hàng đều khen ba mẹ hắn đẻ được đứa con hiểu chuyện, không nghịch ngợm như đứa trẻ khác. Tô Liệt Thương lúc đó sẽ mỉm cười khiêm tốn đáp lời, chẳng ai biết để tạo ra hắn, ông đã khổ tâm làm những gì.
Trong mắt của Tô Liệt Hàn, ba hắn là con quỷ ở dưới địa ngục, nhà là địa bàn của ông, trường học là cái l*иg giam vô hình ép hắn học tập.
Một tuần sau, mẹ hắn xuất viện.
Một tháng sau, ba mẹ hắn xảy ra tranh cãi.
Một năm sau, ba mẹ hắn ly hôn. Nguyên nhẫn ly hôn là do mẹ hắn không chịu đựng được cuộc sống như nhà tù này của ba hắn, thế là bà nɠɵạı ŧìиɧ.
Bà ấy ngỏ lời muốn nuôi em trai hắn. Vì sao không chọn hắn à? Vì mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đen láy như vực thẳm của hắn nhìn trực diện vào bà, cơ thể bà căng thẳng, giống hệt ánh mặt Tô Liệt Thương nhìn bà trách cứ mỗi lần bà làm sai chuyện. Vì tính cách của hắn quá hướng nội, hệt như rắn độc lặng lẽ ẩn náu chờ thời cơ săn con mồi. Bởi vì hắn là bản sao của ba hắn nên hắn không thể có được tình thương của mẹ.
Dưới sự cầu xin của bà, ba hắn không chút giao động gạt bỏ.
Một người thất nghiệp, cuộc sống sau này chỉ có thể dựa vào người đàn ông kia, sau này hai người có con, Tô Mạn sẽ là người khổ nhất.
Ông hi vọng Tô Liệt Hàn trở thành người thừa kế công ty của ông, cũng hi vọng Tô Mạn trở thành người phù trợ đắc lực cho hắn.
Ngay từ khi bắt đầu, mẹ hắn đã chẳng có trong kế hoạch của ông.
Thuở nhỏ ông phải chịu đói rét, cái nghèo cái đói khiến ông ám ảnh đồng tiền, không dứt ra khỏi nó được. Trong cán cân của mình, tiền bạc và danh vọng nặng hơn là tình cảm gia đình.
Mẹ hắn bị ba hắn nói không bằng người, lần lượt chỉ điểm ra tất cả, rằng bà không xứng đáng nuôi em trai hắn, bà không đủ năng lực lo cho tương lai của Tô Mạn.
Một mình ông đã gϊếŧ chết hai tâm hồn.
Ba hắn từ khi ly hôn càng thường xuyên không về nhà, ông ăn ngủ ở công ty, mỗi tháng sẽ gửi tiền cho bà hắn chăm sóc hai đứa nhỏ.
Tô Mạn cai sữa chưa được bao lâu, đi không vững, lúc nào cũng ngã, ngã chỉ biết giãy dụa bò dậy khóc, ấp úng đưa tay muốn ôm.
Tô Liệt Hàn đặt gối xung quanh giường mình, ngăn không cho em trai lăn xuống đất. Nhà hắn không có đủ phòng riêng cho em trai, từ khi mẹ hắn rời khỏi đây, hắn đã ngủ với em trai.
Bà nội già yếu, hắn lo lắng bà khi ngủ không để ý sẽ đè lên em, hay lúc em trai khóc đòi uống sữa sẽ làm ảnh hưởng giấc ngủ của bà.
Em trai rất ngoan, không gào khóc vang trời như đứa nhóc khác, khi đói cũng chỉ “ư, a” mấy tiếng, lặng lẽ rơi nước mắt, khua tay khua chân đòi ăn.
Có lần Tô Mạn tè ra giường, ba hắn lúc đó vào phòng hắn ngó đứa nhỏ thì vừa vặn trông thấy cảnh đó, mùi khai bốc lên khiến ông túm cổ hắn từ phòng bếp, cho hắn mấy bạt tai, mắng hắn. Tô Liệt Hàn không khóc, hắn như mọi lần cúi đầu xin lỗi ba, lập tức ôm Tô Mạn cùng ga giường vào phòng tắm.
Tô Liệt Hàn nhẫn nhịn, có lần hắn không chịu nổi thực sự vừa khóc vừa giặt ga giường, Tô Mạn sẽ bò tới nhìn hắn một cách ngu ngơ, nắm lấy cánh tay của hắn, giống như đang hỏi hắn đang làm gì.
Hầu hết bữa ăn của Tô Mạn đều do bà nấu, nhưng càng ngày sức khỏe của bà càng yếu, đổi lại thành Tô Liệt Hàn nấu. Hắn đã biết nấu ăn từ một năm trước, có thể nấu mấy món đơn giản, bột ăn dặm cho em trai đều không thành vấn đề, Tô Mạn ăn rất ngon.
Ban ngày bà hắn chơi cùng em ấy, ban đêm thì hắn dỗ em ấy ngủ. Mỗi ngày đến trường hắn đều mong có thể trở về nhà thật nhanh, hắn không yên tâm để Tô Mạn ở nhà với bà một mình. Sáng nào cũng đều lén trốn em ấy đi học, bắt buộc phải nhìn em ấy khóc khàn cả cổ, giãy nảy lên trong lòng bà đòi hắn bế. Đó là khoảng thời gian dằn vặt hắn rất nhiều, là khoảng thời gian đầu tiên hắn có niềm mong mỏi muốn được về nhà sớm như những người khác.
Ở lớp, hắn luôn tranh thủ từng giây từng phút làm bài tập, học từ mới để buổi tối có thể có nhiều thời gian cho Tô Mạn.
Dường như dành quá nhiều thời gian cho em ấy, thành tích của hắn dần thụt lùi, mấy tháng liên tiếp không thể đứng trong top 5. Dù chưa từng ra khỏi top 20 của khối, nhưng điều này khiến Tô Liệt Thương không vừa lòng. Ông ấy về nhà, gọi hắn vào phòng, tường tận hỏi lí do vì sao hắn chểnh mảng học hành.
Tô Liệt Hàn không nói lên lời, sao có thể trả lời ông rằng hắn vì chăm sóc cho em trai nên mới không có đủ thời gian ôn bài.
Tô Mạn là bảo bối hắn một tay nuôi lớn, một tay che chở, hắn yêu em ấy, hắn không yên tâm để em ấy cho người khác chăm.
Tô Mạn là ánh sáng duy nhất của hắn trong cuộc sống tối tăm này, hắn sao có thể đành lòng đánh mất nó?
Không lâu sau thì bà nội mất vì tai biến. Không có người chăm sóc em trai lúc hắn đi học, ba hắn cắn răng thuê bảo mẫu, dặn hắn không cần để ý đến em trai nữa, tập trung học cho tốt.
Lúc đó Tô Mạn đã hơn hai tuổi.
Nhìn bảo mẫu bế em ấy trên ghế, ép em ấy ăn từng thìa bột, nhìn em ấy lần đầu khóc to đến thế, trái tim hắn như bị ai bóp nghẹt, không thở được.
Tô Liệt Hàn giành Tô Mạn từ tay bảo mẫu, ôm em ấy vào lòng để dỗ dành, em ấy ngồi trên đùi hắn, nín khóc, cười với hắn, mắt và mũi đều đỏ, hắn cảm thấy rất buồn, nhỏ giọng xin lỗi.
Xin lỗi vì đã để em một mình. Xin lỗi vì đã không chăm sóc được cho em… Xin lỗi… Anh xin lỗi…. Mạn Mạn… Tha thứ cho anh… Anh thật sự rất mệt mỏi….
Từ hôm đó, tôi gọi điện báo với ba, ông ấy ậm ừ vài câu, ngày hôm sau liền có người mới đến.
Lần này Tô Mạn không khóc, cô ấy rất kiên nhẫn dỗ em ấy ăn, chơi với em ấy. Tô Mạn không có hắn ở bên, sáng sớm thấy hắn đi học cũng không khóc đòi hắn nữa, hắn về đến nhà cũng không chập chững từng bước ra đón hắn nữa.
Tô Liệt Hàn không hề vui vẻ. Buổi tối hắn vẫn ngủ với Tô Mạn, nhưng chẳng thể thấy nụ cười hồn nhiên của em ấy nữa, vì lúc đó Tô Mạn đã ngủ rồi. Lòng hắn dấy lên sự ghen tị, hắn ôm Tô Mạn vào lòng, cả đêm khóc.
Lớn hơn một chút Tô Mạn bắt đầu nói chuyện, Tô Liệt Hàn ngày nghỉ kiên nhẫn kêu em ấy gọi anh trai, em ấy chỉ “ê, a” không rõ. Khi bảo mẫu chỉ vào hắn, nói “Gọi anh trai”, Tô Mạn mới chậm chạp há miệng, gọi ra được một chữ:
“Anh”
Chỉ là một tiếng gọi ngắn ngủi đã khiến hắn rơm rớm nước mắt.
Không có thời gian cho riêng mình, giặt ga giường, cho ăn, dỗ ngủ… Tất cả đều đáng giá. Vì Mạn Mạn đang nhìn hắn mỉm cười, lộ ra hai cái răng trắng sữa, không ngừng gọi “anh”.
Vào năm lớp năm, hắn được đi thi Olympic toán học, sung sướиɠ cầm tiền thưởng đến cửa tiệm đồ chơi, mua cho em trai con gấu bông, lại mua thêm hai cái bánh ngọt nhỏ.
Rất lâu rồi, hắn đã muốn mua đồ chơi cho em trai. Hắn không được chơi, không được hưởng thụ cảm giác vui vẻ do đồ chơi mang lại, không có nghĩa là em trai cũng phải chịu đựng như hắn. Tô Liệt Hàn muốn dành tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất cho em trai. Tô Mạn là bảo bối của hắn, em ấy không cần chịu khổ, để mình hắn là được rồi.
Việc này không qua mắt được ba hắn. Ông nổi trận lôi đình, dập nát hai cái bánh của hắn ngay trước mặt em trai, xé cánh tay của con gấu, mọi thứ hỗn loạn vô cùng.
Áp lực công việc và con trai đã nói dối ông, lén làm trái quy tắc khiến ông càng thêm tức giận.
Tô Mạn ở trong vòng tay của bảo mẫu, vừa khóc vừa vùng ra khỏi tay cô, vừa đặt Tô Mạn xuống đất, nó đã bò thật nhanh đến chỗ hắn, không ngừng khóc vùi mặt vào trong ngực hắn nắm chặt lấy quần áo của hắn, không ngừng gọi anh trai anh trai. Tô Liệt Thương giành em ấy từ tay hắn, không ngừng giãy dụa, ba hắn giữ không chắc làm em ấy rơi xuống đất, trên đầu nhỏ nổi một cục u đỏ ửng.
Tô Liệt Hàn khóc đến thở không nổi, giọng khàn đi, giống như hoàn toàn suy sụp. Hắn cầm chiếc ghế nện lên đầu ba mình, bế Tô Mạn chạy ra ngoài. Sự việc diễn ra quá nhanh, bảo mẫu đứng đờ ra, nghe tiếng cửa đóng rầm một tiếng mới thanh tỉnh, tiến đến đỡ lấy Tô Liệt Thương.
Không ai có quyền tổn thương Mạn Mạn. Ngay cả ba hắn cũng không được.
Tô Liệt Hàn hận Tô Liệt Thương đến tận xương tủy, hắn đưa Tô Mạn đến công viên. Ngồi sụp xuống đất, Tô Mạn dường như hiểu được nỗi đau khổ của hắn, cậu lau đi nước mắt trên mặt hắn, hôn lên môi hắn.
Điều này làm Tô Liệt Hàn vô cùng hạnh phúc.
Trong giây lát, hắn thực sự đã có ý nghĩ đem Tô Mạn đi trốn.
Nhưng không thể, hắn chỉ là đứa nhỏ không quyền không thế, không có một đồng nào trong túi, hắn bất lực, chịu đựng căm tức trong lòng.
Hai người ở ngoài trời rất lâu, cuối cùng Tô Liệt Hàn mệt mỏi ôm Tô Mạn đã ngủ say trong lòng anh về nhà. Hắn biết, thứ đang chờ đợi hắn là địa ngục. Vì Mạn Mạn, thế nào cũng được.
Đặt Tô Mạn lên giường, cẩn thận đắp chăn cho em ấy, Tô Liệt Hàn dịu dàng hôn lên trán em trai mình. Sau đó hắn rời khỏi phòng, từng bước vững vàng đến phòng của ba mình.
Hắn đã sẵn sàng cho hình phạt của mình khi làm trái quy tắc.