Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Chương 33: Tình Địch

Ba người rời khỏi Tấn Dương Thành, Thương Phi Lan nhàn nhạt nói: “Nghe nói hôm thành thân đó, cậu ở trong đại sảnh đã làm một bài thơ?”

“Đúng vậy, là Ty Chính đại nhân nói với cô sao?”

Thương Phi Lan trầm ngâm một lát: “Coi là vậy đi... Lần này bảo vệ cậu đi Rừng Hắc Vụ, tiền công của ta không cần mười lượng bạc kia, sau khi xong việc trở về, cậu đem bài thơ đó viết lại cho ta.”

Tần Phong nghe vậy sửng sốt, Thương cô nương hình như đặc biệt yêu thích những thứ mà mình viết, chẳng lẽ là bị tài văn chương của mình thu hút rồi?

Chính vào lúc hắn đang đắc chí, một thân hình màu lam đột nhiên xen vào giữa hắn và Thương cô nương, chính là Lam Nhưng Sương.

Thương Phi Lan quay đầu liếc nhìn, trực tiếp phớt lờ: “Cho nên, câu trả lời của cậu là gì?’

“Nếu như Thương cô nương đã nói như vậy rồi, chỉ là một bài thơ tầm thường mà thôi, viết cho cô là được.”

“Tầm thường?” Mày tú của Thương Phi Lan khẽ chau, trong mắt hiện lên một tia không hài lòng.

“Làm sao vậy?” Tần Phong nghi hoặc, mỗi khi đề cập đến Văn Thánh Đạo hoặc thơ văn, một người bình thường lạnh nhạt như Thương cô nương dường như đều sẽ xuất hiện tâm trạng dao động rất rõ ràng.

“Cậu nên tự tin với tài hoa của mình một chút, ít nhất những thứ mà cậu viết, ta đều rất th...”

Lời còn chưa nói xong, Lam Ngưng Sương đột nhiên cắt ngang: “Thương cô nương, mạo muội hỏi một chút, hiện tại thực lực của cô thế nào.”

Thương Phi Lan dừng bước, yên lặng nhìn đối phương chăm chú: “Cô hỏi cái này làm gì?”

“Lần này nơi muốn đi hình như có chút nguy hiểm, với thực lực của ta bây giờ bảo vệ một mình cô gia thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như chăm sóc thêm một người nữa, chỉ sợ là có chút khó khăn.”

Ớ, luôn cảm thấy Lam cô nương hôm nay rất khác với mọi ngày, nói chuyện sao lại công kích như vậy... Tần Phong có chút ngạc nhiên.

“Cho nên, cô là muốn nghiệm chứng thực lực của ta như thế nào, tự mình ra tay thử sao?” Thương Phi Lan chạm vào thanh chủy thủy bên hông.

“Nếu như có thể như vậy, vậy không thể tốt hơn.” Lam Ngưng Sương từ từ rút thanh kiếm bên hông ra.

Gió lạnh thổi qua, không khí dường như trở nên nặng nề.

“Không cần thiết, thật sự không cần thiết.” Tần Phong vội vàng giảng hòa: “Thực lực của Thương cô nương ta hiểu rõ, dư sức tự bảo vệ bản thân.”

“Chỉ tự bảo vệ bản thân?” Thương Phi Lan quay đầu sang nhìn, ánh mắt đó dường như đang nói, cho cậu một cơ hội, sắp xếp lại ngôn ngữ.

“Không chỉ là tự bảo vệ bản thân, bảo vệ ta toàn mạng hoàn toàn không có vấn đề gì.” Tần Phong nuốt nước miếng, vội vàng thay đổi lời nói.

“Không cần, an nguy của cô gia tự có ta bảo vệ.” Lam Ngưng Sương không đúng lúc chen vào một câu.

“Ta thấy thực lực của cô, chỉ là Thần Võ cấp bảy, có tự tin là chuyện tốt, nhưng không nên tự tin thái quá.” Thương Phi Lan ngữ khí bình tĩnh nhưng giống như hàn đông lạnh tuyết.

Lam Ngưng Sương cười nhẹ, thanh kiếm ở bên hông đã được rút ra một nửa: “Hay là đọ sức một phen đi, người đồng hành hiểu rõ một chút càng dễ phối hợp hơn.”

“Cũng có lý.” Thương Phi Lan đã rút ra thanh chủy thủy, quay một vòng trên tay.

Tần Phong thấy vậy dở khóc dở cười, hai người này đâu có giống là đang phối hợp với nhau chứ, vẻ mặt của bọn họ như trực tiếp nói—— cho cô nhìn rõ địa vị của mình!

Liền lập tức khuyên nhủ: “Hai vị, với tốc độ hiện tại của chúng ta, nếu không tranh thủ thời gian đến Rừng Hắc Vụ, e rằng khó có thể trở về Tấn Dương Thành trước khi trời tối.

Mọi người xem, chuyện tỷ thí này, có thể miễn đi không?”

Im lặng, một sự im lặng chết chóc!

Một lúc sau, Lam Ngưng Sương mới miễn cưỡng tra kiếm vào trong vỏ: “Vậy thì nghe lời cô gia vậy.”

Thương Phi Lan tiêu sái thu lại thanh chủy thủy nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Tần Phong lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi, cuối cùng ba người cũng tiếp tục lên đường.

Con đường đến Rừng Hắc Vụ vốn không phải là con đường chính thức, trước đây ít người qua lại, đường núi ghồ ghề liên miên, rất khó đi, khổ nhất là một người đọc sách như Tần Phong.

Lại nhìn hai vị cô nương hơi thở không loạn, bộ dạng như đi trên đất bằng, trong lòng hắn liền âm thầm ngưỡng mộ.

Vẫn là học võ tốt hơn!

Nhưng may là nỗi thống khổ này cuối cùng sắp kết thúc rồi, Tần Phong ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy núi rừng trùng điệp cách đó không xa chính là Rừng Hắc Vụ, mục tiêu chuyến đi lần này của bọn họ!

Đến trước rừng núi, Tần Phong nhìn xung quanh, nhớ lại nội dung trong 《Đại Càn Bách Thảo Lục》, nơi sinh trưởng của chu hồng quả chắc hẳn là ở dưới vách đá giống như hình đầu rắn, tìm kiếm một hồi liền có kết quả.

Tần Phong chỉ về phía tây, tảng đá nhô ra hình đầu rắn kia, vui vẻ nói: “Thứ mà ta muốn tìm, chính là ở bên đó.”

Một nén hương sau, ba người đến dưới chân núi.

Tần Phong liếc mắt liền nhìn thấy trên lùm cây thấp phủ đầy những trái chu hồng quả đỏ tươi mọng, chính là quả ớt ở đời trước!

“Thương cô nương, Mộc lệnh ba sao của cô có thể dung nạp bao nhiêu vật chết?”

Không gian bảo vật bình thường đều có hạn chế, ví dụ không thể dung nạp vật sống, hay không gian dung nạp thường không quá lớn, nếu không hàng hóa đó của lão cha cũng không thể mỗi lần ra ngoài mua bán đều đem theo bảy tám chiếc xe ngựa kéo hàng.

“Rộng khoảng một thước.”

Tần Phong nghe vậy có chút ủ rũ: “Vậy mà chỉ có một chút không gian như vậy, xem ra chuyến đi lần này chỉ có thể đem một ít chu hồng quả về làm thử nghiệm rồi.”

“Cô gia, người muốn những quả này sao?” Lam Ngưng Sương ở một bên đột nhiên lên tiếng.

“Đúng vậy, quả này có tác dụng rất lớn với ta.”

Lam Ngưng Sương gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội: “Ở đây ta có một không gian ngọc bội, khoảng một thước, có lẽ có thể giúp được cô gia.”

“Thật sao?” Tần Phong vẻ mặt kích động, như vậy quả thực có thể đựng được không ít chu hồng quả, nhưng thật sự không ngờ đến, Liễu gia vậy mà lại giàu có đến vậy, ngay cả đến một kiếm thị cũng có thể tùy ý đem theo không gian ngọc bội bên người.

Hơn nữa, nếu như nhớ không nhầm, một thước không gian ngọc bội, đắt bằng gần một nửa cái Vọng Nguyệt Cư?

Nghĩ đến bản thân đường đường là một thiếu gia của một thế gia lại không bằng một kiếm thị của người ta... Tần Phong nhăn mặt, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Đợi đã, Liễu Kiếm Ly đã là nương tử của ta, như vậy, Liễu gia chẳng phải cũng tính một nửa là nhà của ta rồi sao... Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tần Phong lập tức tốt lên rất nhiều.

“Đa tạ.” Tần Phong vui vẻ nhận lấy ngọc bội.

Lam Ngưng Sương khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn Thương Phi Lan ở một bên, khóe miệng khẽ nhếch lên một vòng cung, nhưng rất nhanh liền bị cô thu lại.

Thương Phi Lan rõ ràng là nhìn thấy một tia biến hóa này, không nói gì, trực tiếp lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn, ném cho Tần Phong.

“Nhẫn Tu Di?” Tần Phong đón lấy chiếc nhẫn trợn to hai mắt thốt lên, Lam Ngưng Sương ở một bên nghe thấy vậy, nhất thời kinh ngạc.

Không gian Nhẫn Tu Di khả năng dung nạp vượt xa so với không gian ngọc bội, tương truyền trong đỉnh của Nhẫn Tu Di thậm chí có thể tự hình thành thiên địa.

Đồ chơi này chính là bảo vật vô giá... Tần Phong nuốt một ngụm nước bọt: “Thương cô nương Nhẫn Tu Di này có thể dung nạp bao nhiêu không gian?”

Thương Phi Lan liếc nhìn lùm cây kéo dài, nhàn nhạt nói: “Muốn đem toàn bộ quả ở đây đi thì dư sức.”

Lam Ngưng Sương ngẩn ra, Tần Phong càng thêm sững sờ.

Phú bà, Thương cô nương tuyệt đối là phú bà ngầm!