Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Chương 29: Tỷ Thí

Hai người tiếp tục đi, dọc đường Tần Phong đột nhiên hỏi: “Hắc thán đầu, thực ra ta vẫn luôn có một nghi vấn, quan hệ giữa Liễu gia các ngươi với Đường gia rất tệ sao?”

Hắc Thán Đầu... Hình Thịnh nhăn mặt: “Quả thực không tính là tốt, Đường gia ở Binh bộ nắm đại quyền, nhưng lại không thể khống chế được Thần Hầu Quân, cho nên bọn họ vẫn luôn coi Liễu gia bọn ta là cái đinh trong mắt.

Ở trong triều, phe cánh của hai nhà Đường Liễu thường chèn ép lẫn nhau, ở Tần Thiên Thành có thể nói là ai ai cũng biết.”

“Thì ra là vậy, vậy cũng chính là nói, hành vi quá kích của Đường Hiên hôm qua cũng chẳng có gì là lạ?”

“Cái này...” Hình Thịnh trầm mặc một lúc rồi lắc đầu: “Không phải như vậy, mặc dù Đường gia cùng Liễu gia bọn ta vẫn luôn có hiềm khích, nhưng vốn sẽ không đến mức độ dùng vũ lực.

Tại hạ quả thực cũng rất nghi hoặc, không hiểu con trai của Binh bộ thượng thư lang hôm qua vì sao đến Tấn Dương Thành lại có hành động như vậy.”

Tần Phong cúi đầu trầm mặc, hắn luôn cảm thấy bản thân đã bỏ qua chuyện gì đó.

Hắn vốn cho rằng, Đường Hiên là một công tử bột, không quản ngàn dặm đến Tấn Dương Thành chỉ là vì mượn chuyện thành thân trước mặt công chúng làm bẽ mặt tiểu thư Liễu gia.

Nhưng phân tích lại, không khó để nhận ra, Đường Hiên tâm tư tỉ mỉ, vốn không giống như bên ngoài nhìn thấy, mỗi một bước hành động của hắn đều là vì chọc giận Liễu gia, nhân cơ hội gây sự.

Nhưng Tần Phong luôn cảm thấy đối phương đối với hắn có một loại thù địch không thể giải thích được...

Đây là tại sao?

Bản thân rõ ràng là lần đầu tiên gặp hắn.

Chẳng lẽ là Đường Hiên biết không thể động đến Liễu Kiếm Ly, cho nên đem mục tiêu chuyển lên người mình?

Còn có, quỷ tu lúc trước đến gϊếŧ hắn chẳng lẽ có liên quan đến Đường gia?

Tần Phong không tìm ra đầu mối, lắc đầu thở dài một tiếng, trước mắt manh mối còn quá ít, rất khó liên kết những thứ này lại với nhau.

Chính vào lúc này, phía trước không xa đột nhiên truyền đến một tiếng ầm vang.

Hai người Tần Phong nhìn nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy Tần An đang trong viện tử tay giơ thanh đao nhỏ hẹp, mặt hưng phấn.

Người sau cũng rõ ràng cũng nhìn thấy bọn họ, chạy đến kích động nói: “Đại ca, đệ thành công rồi! Đệ cuối cùng có thể từ khoảng cách ba trượng chém nát tảng đá rồi!”

“Thật sao! Vậy đệ mau biểu diễn cho ta xem xem.” Tần Phong nghe thấy vậy vui mừng, đây chẳng qua mới qua mười ngày mà thôi, người đệ đệ này của ta vẫn thực sự là có thiên phú.

Mấy người đến viện tử, hai người Tần Phong không kìm được hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trên mặt đất đều là vết đao, nhìn qua đều có thể tùy ý thấy được những viên đá nát. Như vậy có thể thấy, Tần An đã ở đây luyện tập rất lâu.

Chỉ thấy Tần An chọn một viên đá cỡ bằng bàn tay, đặt ở nơi cách hắn ba trượng, sau đó hít sâu một hơi, vận chuyển kính khí trong thân thể, giơ tay, chém xuống!

Lưỡi đao sáng lên, đao quang màu trắng lóe lên, không nghiêng không lệch chém lên viên đá cách đó ba trượng, chớp mắt đem nó chém nát!

“Đây là Đao Mang?” Hình Thịnh có chút kinh ngạc, hắn nhìn Tần An khâm phục nói: “Không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ vậy mà có thể bước vào binh khí nhị cảnh Trọng Nhạc, khá lắm.”

Tần An lắc đầu: “Ta cách nhị cảnh Trọng Nhạc còn một chút nữa, sở dĩ có thể chém ra Đao Mang, đều nhờ vào đại ca truyền thụ cho ta một môn đao pháp—— Thiên Cương Nguyên Trảm.”

“Đao pháp?” Hình thịnh quay đầu nhìn Tần Phong, tò mò hỏi: “Cô gia người không phải tu hành Văn Thánh Đạo sao, thế nào lại có thể truyền thụ cho hắn võ học của người Thần Võ?”

Đọc sách trăm lần tự nhiên sẽ thấy, chỉ cần có thể lĩnh ngộ nội dung trong sách, cho dù bản thân không thể thi triển, cũng có thể hướng dẫn người khác.” Tất nhiên, chủ yếu là vì ta có thấu thị nhãn...

Hình Thịnh nghe vậy có chút kinh ngạc, Văn Thánh Đạo sĩ như vậy hắn chưa nghe thấy bao giờ, trong lòng không khỏi đối với Tần Phong càng bội phục thêm vài phần.

Lúc này, Tần Phong đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó đề nghị nói: “Nhị đệ, đệ mặc dù bước vào Thần Võ cấp bảy đã lâu, nhưng vẫn chưa cùng người khác giao đấu, mà Thần Võ Đạo muốn không ngừng tinh tiến thực chiến tất không thể thiếu.

Lúc trước, không có người có thể cùng đệ luyện tay, có điều bây giờ hắc thán đầu đến rồi, hai người ngược lại có thể tỷ thí một phen.”

“Hắc thán đầu?” Tần An quay đầu nhìn về phía Hình Thịnh, sắc mặt cổ quái, bộ dạng như đang nói, trên đời này còn có người đặt cái tên này sao?

Hình Thịnh nhăn mặt, bất lực nói: “Cô gia, ta tên Hình Thịnh, người cũng có thể gọi ta là Hình tham lĩnh, nhưng có thể đừng gọi ta là hắc thán đầu không?”

“Được thôi, hắc thán đầu.”

Hình Thịnh thở dài một hơi, hắn từ bỏ rồi, chỉ là xưng hô mà thôi, cô gia thích gọi như thế nào thì gọi như thế vậy đi.

Hắn giơ cây trường kích nói với Tần An: “Tần công tử, xin lĩnh giáo.”

Tần An tay nắm chặt thanh đao hẹp nhỏ, làm tư thế ứng chiến, vẻ mặt kích động, tu luyện lâu như vậy rồi, cùng người khác giao thủ thì đây mới là lần đầu tiên.

Hai người điều chỉnh tốt tư thế, Hình Thịnh ra tay trước một bước, chân phải bước lên trước, trường kích trong tay đâm mạnh về phía trước, mang theo tiếng xé gió vang lên.

Tần An thấy vậy thân hình vọt sang bên phải, tránh trường kích đồng thời giơ trường đao trong tay trực tiếp chém về phía bụng của đối phương. Hình Thịnh lập tức thay đổi chiêu thức, dựng đứng trường kích dùng cán chặn lại lưỡi đao, sau đó hai cánh tay dùng lực đẩy mạnh về phía trước, hai người vừa chạm vào lập tức bắn ra.

Lần đầu giao thủ, hai bên đều thăm dò đối phương, tiếp theo mới là phần đặc sắc nhất.

Cả hai tăng tốc độ tấn công, liên tục thay đổi thế tấn công và phòng thủ, trong viện tử, tiếng kim loại va chạm không ngừng bên tai.

Tần Phong ở một bên quan sát trận chiến có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng nhị đệ không có kinh nghiệm thực chiến ở trước mặt Hình Thịnh là một tham lĩnh tiên phong, sẽ rất nhanh chóng bị bại trận.

Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, sau khi thực sự giao thủ, hai người vậy mà đánh có qua có lại.

Như vậy có thể thấy, Tần An đối với chiến đấu có bản năng thiên phú.

Trong lúc chiến đấu Hình Thịnh rõ ràng cảm nhận được điểm này, trong mắt hiên lên vài tia tán thưởng.

Nhưng thời gian trôi qua, Tần An càng ngày càng tốn sức, lúc trước vãn có thể chủ động tấn công, đến bây giờ chỉ có thể một mực phòng thủ.

Tần phong mở đôi đồng tử dị năng, nhìn về hướng trận chiến, rất rõ ràng có thể nhìn ra kình khí trong người Tần An đã không còn, ngược lại Hình Thịnh vẫn thành thục lão luyện.

Đây chính là sự khác biệt trong kinh nghiệm chiến đấu, Hình Thịnh biết làm thế nào vận chuyển kình khí trong người một cách hiệu quả hơn.

Nhưng sau khi nhìn chằm chằm một hồi, Tần Phong đột nhiên nhíu mày, hắn phát hiện ra một vấn đề...

Những chiêu thức mà Hình Thịnh đang thi triển hiện tại là Ngự Binh Quyết môn võ phổ biến trong quân của Đại Càn. Môn võ học này trọng tấn công, tập trung vào gϊếŧ phạt, là tác phẩm chất lượng do các tướng sĩ Đại Càn chinh phạt nhiều năm trên chiến trường không ngừng cải thiện.

Sau đó, mỗi khi Hình Thịnh vung trường kích chủ động đâm về phía trước, trên người hắn luôn có một chỗ kính khí lưu động ứ tắc. Nếu như kẻ có dã tâm nắm được cơ hội, nhắm vào điểm này công kích, vậy hậu quả khó lường!

Đường đường là Ngự Binh Quyết của Đại Càn, vậy mà lại có khiếm khuyết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ lúc trước không có ai phát hiện sao?

Tần Phong rơi vào trầm tư.

Trong viện tử, trận đấu của hai người đã bước vào hồi kết.

Hình Thịnh giương khóe miệng: “Tần công tử, kết thúc rồi.”

Lời vừa dứt, hắn liền lấy thân trường kích hất mạnh lưỡi đao nhỏ hẹp của Tần An, sau đó chân phải bước lên trước, mạnh mẽ đâm về phái trước.

Người sau loạng choạng lùi lại

Nói thì chậm nhưng lúc đó diễn ra rất nhanh, Tần Phong đột nhiên hét lớn: “Nhị đệ, dùng chuôi đao công kích vào vị trí sườn bên trái phía trên hai tấc của hắc thán đầu!”

Tần An tin tưởng đại ca của mình vô điều kiện, lập tức làm theo.

Mà Hình Thịnh nghe thấy lời này, trong mắt chấn kinh tột độ!