“Bỏ đi, bỏ đi, ta cũng lười cùng cô tranh luận, có điều nếu như cô đã nói quy tắc là do ta định ra, vậy hôm nay ta sẽ sửa lại quy tắc.” Ông già Bách Lý nhướng nhướng mày, trên mặt không có ý tốt nhìn Tần Phong.
Lão đầu xấu xa nhà ông, nhìn ta làm gì, hôm qua không phải chỉ là đối được vế sau thôi sao, có phải chơi không vui không?
“Này, tiểu tử thối, ta thừa nhận ngươi đối với câu đối có chút thiên phú, nhưng hôm nay, ta lại không kiểm tra câu đối với ngươi, mà là kiểm tra... thơ!”
“Kiểm tra thơ?” Tần Phong liền lộ ra vẻ mặt cổ quái.
“Không sai.” Ông già Bách Lý ngón tay gõ nhẹ vào ghế mây, trong các lâu trong nháy mắt bay ra một lò đồng, bên ngoài lò đồng được điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh xảo, kin quang lưu chuyển.
“Đây là Đăng Văn Lư, tác dụng của nó cũng rất đơn giản, chỉ cần có người làm thơ trước mặt nó, nó sẽ nhả ra làn khói trắng để đánh giá thơ hay hay dở.
Mà khói trắng tỏa ra càng cao chứng tỏ phẩm cấp của thơ càng tốt, tiểu tử, ta cũng không phải là ức hϊếp ngươi, chỉ cần thơ ngươi làm có thể cao hơn ba trượng, ta liền để cho hai người các ngươi đi vào Thính Vũ Hiên, thế nào?”
“Cái này...” Tần Phong còn chưa kịp trả lời, Thương Phi Lan ở một bên đã không nhịn được: “Ở Đại Càn Văn Thánh Đạo từ lâu đã suy yếu, văn thơ cũng theo đó ngày càng giảm sút, gần mười năm nay, trong Đại Càn đã từng xuất hiện qua mấy bài thơ cao ba trượng chứ? Yêu cầu này của ông, còn nói là không ức hϊếp người?”
“Này, dù sao đây cũng là quy tắc do ta định ra, nếu như làm không được, các ngươi có thể rời đi, ta cũng không phải ép các ngươi ở lại.” Ông già Bách Lý bắt chéo chân, biểu tình ngứa đòn không thể nói ra.
Thật sự rất muốn đánh ông ta... Tần Phong nắm chặt tay, hướng bên cạnh hỏi: “Thương cô nương, khói trắng cao hơn ba trượng rất khó sao?”
Thương Phi Lan khẽ gật đầu: “Khói trắng của Đăng Văn Lư thông thường chia làm ba phẩm cấp, một đến ba trượng là phàm phẩm, bốn đến sáu trượng là trân phẩm, bảy đến chín trượng là thánh phẩm.
Ngẫu hứng làm thơ, muốn bước vào trân phẩm, chỉ sợ cho dù là học sĩ có trình độ cao nhất của Hạo Văn Viện ở Tần Thiên Thành cũng chưa chắc có thể làm được, càng huống hồ là cậu.”
“Ớ...” Cô như này có chút coi thường người khác rồi đi, ta mặc dù không làm được, nhưng ta có thể đạo văn... Tần Phong trong lòng oán thán, sau đó hướng đến ông già Bách Lý hỏi: “Nếu như ta có thể làm ra được thơ cao hơn sáu trượng thì sao?”
“Sáu trượng? Chỉ dựa vào ngươi?!” Ông già Bách Lý cười nhạo một tiếng.
Dưới tấm khăn vuông đen của Thương Phi Lan còn phát ra tiếng hừ lạnh như có như không.
Này, đều không tin ta phải không? Cái tính nóng nảy này của ta... “Ông trước tiên đừng quan tâm đến việc ta có thể làm được hay không, ta chỉ hỏi, nếu như có thể làm ra thì thế nào?”
“Tiểu tử thối, nếu như ngươi có thể làm ra thơ cao sáu trượng, từ hôm nay trở đi, Thính Vũ Hiên này ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”
“Được, một lời đã định!” Tần Phong trong lòng âm thầm vui mừng, sách trong các lâu này, số lượng vừa nhiều, chất lượng vừa cao lại vừa không mất tiền, quả thực là một bảo địa, nhưng mà mỗi lần chỉ được xem đến xế chiều, thật sự không tiện. Nếu như có thể ra vào thoải mái, vậy không phải có thể từ sớm xem đến tối muộn sao?
“Ra đề đi.” Tần Phong khoát tay phải, hăng hái vạn trượng.
“Ra đề gì?” Ông già Bách Lý ngơ ra, Thương Phi Lan ở một bên cũng lộ ra ánh mắt khó hiểu.
“Nếu như chỉ tùy tiện viết một bài thơ, ta sợ đạt được sáu trượng ông không phục, cho nên thơ này phạm vị nội dung do ông giới hạn!” Dù sao đời trước ta là học bá, lúc học đại học vì để tiếp xúc với con gái, tự chọn cũng là văn khoa, số lượng văn thơ trong đầu rất nhiều, bao gồm phạm vi rộng rãi nói ra bản thân còn thấy sợ, ván này... ta thắng chắc rồi!
Ông già Bách Lý nghe vậy liên tục nói ta ba chữ được, được, được, ông sống lâu như vậy rồi, người trẻ tuổi dám ngạo mạn trước mặt ông như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay ông phải dạy dỗ người trẻ tuổi này cho thật tốt cái gì gọi là biết người biết ta!
“Nếu như ngươi đã nói như vậy rồi, vậy ngươi liền lấy bối cảnh Đại Càn mười tám năm về trước trận chiến Trấn Linh Quan làm một bài thơ đi!”
Thương Phi Lan nghe vậy, thân thể mỏng manh khẽ run lên.
Tần Phong lâm vào trầm tư, bắt đầu nhớ lại, cuối cùng nhớ tới trận chiến này trong một cuốn sách lịch sử.
Ở cực nam của Đại Càn, trải dài khắp Thanh Hải, có một ngọn núi tên là Thiên Linh Sơn, cao vυ't tầng mây, mà ở trên Không Linh Sơn, có một ngoại tộc cường mạnh là Già Lâu La!
Già Lâu La là yêu thú có mặt người thân chim, trời sinh có thần lực, lấy rồng làm thức ăn, hai cánh chấn động, có thể chín ngày bay mười vạn dặm.
Mười tám năm trước, Già Lâu La tiến hành xâm nhập ồ ạt vào Đại Càn, tàn phá Trấn Linh Quan, khiến cho sinh linh lầm than.
Trong cơn thịnh nộ, Hoàng đế tiền nhiệm Minh Sùng đã phái đi mười vạn tướng sĩ cùng Trảm Yêu Ty có sức chiến đấu mạnh nhất lao đến Trấn Linh Quan, cùng tộc Già Lâu La liều mạng giao phong.
Trong trận chiến đó, gϊếŧ đến trời đất mù mịt, cho dù nhân tộc có sự tương trợ của tộc rồng, cũng là trong thê thảm giành được chiến thắng, tộc Già Lâu La bị ép lui ra ngoài Trấn Linh Quan, mười vạn tướng sĩ tham chiến số lượng trở về không đến trăm người.
Trấn Linh Quan, đất bị máu nhuộm đỏ, gần một năm cũng chưa phai màu!
Tần Phong nhớ lại những chuyện này xong, tâm tình nặng nề, ngay cả tâm tư muốn làm màu ban đầu cũng vơi đi rất nhiều.
Hắn không khỏi cảm khái, trong thời thế loạn lạc này, nhân tộc khó có được hòa bình, đều là dùng máu của anh hùng đổ ra mà có...
“Có giấy bút không?”
Trong các lâu, giấy trắng, bút lông ứng tiếng bay ra.
Tần Phong hít sâu một hơi, đang định hạ bút, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng viết câu đối hôm qua, bút lông còn giơ lên trên không không rơi xuống.
Ông già Bách Lý nhìn ra được tâm tư của hắn, mở miệng nói: “Không cần lo lắng, hôm qua ngươi viết câu đối là tâm cảnh chơi cờ với người khác, cho nên sẽ chịu áp lực rất lớn.
Hôm nay ngươi làm thơ, sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.”
Thì ra là vậy... Tần Phong gật gật đầu, bút lông rơi xuống cuộn giấy trắng,
Chỉ thấy mở đầu—— “Thanh Hải trường vân Thiên Linh Sơn” xuất hiện sống động trên trang giấy.
Đăng Văn Lư rung chuyển một hồi, khói trắng bốc lên, cao đến một trượng, ông già Bách Lý kinh ngạc đứng dậy, đi tới bên cuộn giấy trắng.
Thương Phi Lan nhìn cuộn giấy trắng, sững sờ đến xuất thần, dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng đó.
Tần Phong lại động bút, viết xuống câu thứ hai——“Cô Thành diêu vọng Trấn Linh Quan.”
Mười vạn tướng sĩ, tề tụ tử thành, Già Lâu La thực lực cường mạnh, gϊếŧ người như cối xay kiến, tuy biết rõ thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng mười vạn tướng sĩ vẫn ôm lấy quyết tâm tất tử, trấn thủ tử thành, không lùi một bước!
Đăng Văn Lư phát ra kim minh, khói trắng bốc thẳng lên ba trượng!
Ngòi bút như rồng rắn phủ lên trên giấy trắng, lại thấy—— “Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp”
Chúng tướng sĩ tiếng hét rung trời, lấy máu thịt thân thể trải đường sát phạt, cho dù máu nhuộm chiến giáp, sắt thép bọc xương khô, thì có sao!
Ông già Bách Lý trợn to hai mắt, tay phải nắm chặt, Thương Phi Lan thở dốc, l*иg ngực không ngừng phập phồng.
Đăng Văn Lư bắt đầu rung chuyển dữ dội, mà khói trắng kia đã cao đến sáu trượng!
Tần Phong đột nhiên mở hai mắt, bút lông trên tay như mũi kiếm, trên cuộn giấy trắng khắc xuống tuyệt xướng cuối cùng—— “Bất phá Già Lâu chung bất hoàn!”
Đinh!
Tiếng kim minh chói tai vang lên trong không trung, trong Đăng Văn Lư khói trắng đột nhiên bốc lên, phóng thẳng lên mây xanh, độ cao này, sớm đã vượt qua chín trượng!
Mà chín trượng trở lên, là thần phẩm!