Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Chương 15: Trận Chiến Ác Liệt

“Ta thật không ngờ, đêm đó rõ ràng nhìn thấy ba hồn bảy phách của người biến mất, tiểu tử ngươi vậy mà vẫn chưa chết?” Sương mù đen run lên một trận, phát ra âm thanh âm ngoan.

Tần Phong nghe vậy cả kinh, chẳng lẽ ban đầu nguyên chủ vốn không phải bị dọa chết?

Hơn nữa, lời này của nó luôn cảm thấy có chỗ không đúng, nguyên chủ chẳng lẽ không phải lúc đi dạo đêm trong Tấn Dương Thành mới xui xẻo gặp phải tà linh sao, tại sao đối phương vẫn còn nhớ đến mình?

Suy nghĩ một hồi, Tần Phong nghĩ đến một khả năng——

Trừ khi... tà linh hút hồn phách của mấy người khác, chỉ là để đánh lừa mọi người, mục đích thực sự của nó chính là mình!

“Ngươi là vì muốn gϊếŧ ta?”

“Ồ? Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?”

“Bởi vì, ngươi nhận ra ta, đêm đó ngươi hút nhiều hồn phách như vậy, nếu chỉ là vì muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ, không lý nào lại nhớ rõ ta như vậy.”

“Có lẽ chỉ là vì ngươi trông không tệ, nên ta có ấn tượng hơn? Dẫu sao lúc trước khi còn sống, ta hận nhất chính là những tên mặt trắng như người.”

“Đa tạ đã khen...”

Sương mù đen run lên, Thương Phi Lan không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn.

Tần Phong ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Ngươi nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy không xuất hiện, không lý nào hôm nay ban ngày ban mặt đột nhiên lại hiện thân, cho dù là nóng lòng muốn hút hồn phách, ngươi cũng nên tìm một gia đình bình thường không bước chân ra khỏi cửa, chứ không phải là một người có đạo sĩ Bách Quỷ cấp bảy bảo vệ như ta.

Vì vậy, ta chắc chắn, mục đích của ngươi chính là ta, hơn nữa, bởi vì một vài lý do nào đó, ngươi không thể không mạo hiểm mà ban ngày ra tay gϊếŧ ta!”

Sương mù đen rơi vào trầm mặc, một lúc sau hắn mới mở miệng nói: “Ngươi rất thông minh, mục tiêu của ta đúng là ngươi, có người hứa với ta nếu như có thể thành công gϊếŧ chết ngươi, bọn họ sẽ cho ta hút đủ hồn phách giúp ta bước vào một cảnh giới cao hơn.

Ta cũng biết, ngươi thực ra đang bẫy ta, cũng là muốn kéo dài thời gian, muốn đợi người Trảm Yêu Ty phát hiện ra nơi này.

Có điều, nói cho ngươi biết mọt tin không hay, một nén hương trước, Tư Chính cùng người của Trảm Yêu Ty đã bị phân thân của ta lừa đi rồi.

Mà hai người các người... hôm nay định sẵn sẽ chết ở đây.”

Lời vừa dứt, Tần Phong chỉ nhìn thấy một luồng khí đen cuộn trào mãnh liệt xông đến, mục tiêu chính là hắn. Ngay khi hắn đang ngơ ngác không biết làm gì, Thương Phi Lan đã lấy lò định hồn bên thắt lương xuống, một bước chắn phía trước, ngăn lại luồng khí đen kia.

“Đa tạ Thương cô nương ra tay tương cứu, tại hạ không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân...”

“Im miệng!”

“Ồ...”

Ánh mắt Thương Phi Lan lạnh lẽo, nhìn sương mù đen lạnh giọng nói: “Miệng nói lời con người, cộng thêm cường độ công kích vừa nãy, ngươi chẳng qua là qủy tu có ba chuyển kiếp lực, như thế nào lại dám nói lời cuồng ngôn.

Không cần đợi Tư Chính đuổi đến, một mình ta cũng có thể gϊếŧ chết ngươi!”

Tần Phong trốn ở một bên, sùng bái mà nhìn Thương Phi Lan

Cái cảm giác an toàn khiến người ta mê mẩn này, hắn đã nghĩ đến viễn cảnh hai người ở cạnh nhau trong tương lai, một người phụ trách thiên hạ vô địch, một người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, chắc hẳn rất tốt đẹp.

Thương Phi Lan không nói nhiều, trực tiếp khép hai ngón tay, điểm trên lò định hồn, theo đó một trận khói thơm bay ra, từng làn khói trắng hóa thành xiềng xích hướng về phía sương mù đen khóa lại.

Tuy nhiên, sương mù đen chẳng qua chỉ lóe lên mấy lần liền có thể tránh được xiềng xích trắng.

“Thần tốc thần thông…”Thương Phi Lan nhíu mày, lúc đầu đối phương là dựa vào chiêu này mà tránh thoát được sự truy đuổi của Tư Chính.

“Chỉ là đạo sĩ Bách Quỷ Đạo cấp bẩy, đến thủ đoạn câu hồn cũng không biết, cũng dám nói gϊếŧ ta? Chết đi cho ta!”

Theo đó là tiếng gào thét, âm phong rít lên, xung quanh sương mù đen có vô số khí đen hiện ra, Tần Phong chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, ý thức đều xuất hiện hoảng sợ, dường như ba hồn bảy phách trong thân thể đều bị hút đi.

“Cầm chắc lò định hồn này, không được động đậy, nhất định không được ngủ, nếu như không thể chịu được thì hãy ngửi định hồn hương.” Thương Phi Lan truyền qua lò đồng nhỏ, sau đó cánh tay thanh nhã như ngọc ấu đem Tần Phong bảo vệ ra sau lưng.

“Thương cô nương, cái này đưa cho ta, cô đối phó với tà linh kia thế nào?” Sắc mặt Tần Phong phức tạp, chỉ hận bản thân tu vi quá thấp, nếu như bước vào cấp chín, ít nhất còn có thể thi triển Hạo Thiên Kính, giúp đỡ tránh một chút thương tổn.

Nhưng hắn lúc này đừng nói là giúp đỡ, có thể không làm cản trở đã tốt lắm rồi

Thương Phi Lan không có đáp lại, hai ngón tay khép lại vẽ ra trước mắt, mở ra Quỷ Mục, đôi mắt màu xanh nhạt trong thiên địa tăm tối không có ánh sáng này như đom đóm phát ra ánh sang lờ mờ yếu ớt.

Sương mù đen run lên, vô số khí đen xung quanh phát ra giống như chiếc lưới lớn phủ xuống hai người Tần Phong.

Công kích tập trung như vậy nếu như chỉ có một chút bất cẩn nào thì sẽ vạn kiếp bất phục.

Tà linh phát ra tiếng cười dọa người, nó dường như đã nhìn ra kết cục cuối cùng của hai người.

Nhưng chính vào giây phút nguy hiểm này, trong chớp mắt Thương Phi Lan lấy xuống thanh chủy thủ treo ở thắt lưng bên phải. Chủy thủ tỏa ra hình trăng lưỡi liềm, nơi lưỡi dao vạch ra một luồng sáng, sau đó qua mấy hồi sấm chớp, những khí đen chằng chịt liền bị thanh chủy thủ đánh cho tan tành.

Tần phong trợn tròn hai mắt, chỉ thấy Phương Phi Lan khom người nghênh dao, mái tóc đen dường như không theo kịp chủ nhân còn dừng lại trên không trung, đem lại một mỹ cảm khác biệt, khiến người ta nghẹt thở.

“Không, không thể nào, ngươi theo Bách Quỷ Đạo, làm sao có thể có được thủ đoạn này!” Sương mù đen hoang mang rồi, ngữ khí không còn giống với lúc trước.

Chỉ đáng tiếc, Thương cô nương không định phí lời khi đang chiến đấu, chân phải trong chiếc quần dài xanh đen dồn lực, chẳng qua trong chớp mắt khi lại xuất hiện đã vọt tới đỉnh đầu của sương mù đen, chủy thủ trong tay tản phát ra ánh sáng uy nghiêm đáng sợ.

Khi con dao chém xuống, một ánh sáng bạc đột nhiên xuất hiện, sương mù đen trong nháy mắt bị phân làm hai.

“Hay!” Tần Phong không kìm được tiếng hô kích động, nhưng thân thể Thương cô nương vẫn căng như dây đàn, một chút cũng không dám thả lỏng, nhanh chóng quét mắt bốn phía, tựa hồ như đang tìm kiếm dấu vết gì đó.

“Hi...” Một âm thanh âm u thì thầm khiến trái tim Tần Phong treo lơ lửng ở cổ họng, tà linh kia còn chưa chết sao?!

Sát khí đáng sợ đánh tới, con ngươi Tần Phong co rút lại, lông tơ toàn thân đều dựng đứng, hắn dường như cảm nhận được gì đó, cúi đầu từ từ nhìn xuống.

Bóng người trong mặt kính, chỗ không có mặt mọc ra khuôn mặt đang cười, răng nanh hung dữ, theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết, cái bóng giơ ra hai tay, bên trên phủ đầy móng tay sắc bén như đao, vừa nhìn liền biết có thể dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể người bình thường.

Móng vuốt sác bén nhanh chóng nhô ra, Tần Phong trợn tròn hai mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn móng tay sắc nhọn kia trong con ngươi đang càng ngày càng phóng đại.

Ta, chẳng lẽ sẽ như vậy mà chết sao?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, thân ảnh quen thuộc kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cuối đuôi tóc màu đen ấy dương như vẫn còn một mạt màu bạc vẫn chưa tản đi.

Làm sao cô ấy có thể nhanh như vậy?

Cánh tay thon nhỏ chạm vào ngực, sau đó luồng lực lớn chuyền đến, thân thể Tần Phong trong phút chốc bị đẩy ra, móng vuốt quỷ vốn nên đâm vào đầu hắn, lúc này lại cào xước cánh tay phải của Thương Phi Lan.

“Thương cô nương!” Tần Phong lập tức hô lên.

“Đừng qua đây!” Thương Phi Lan quát lạnh một tiếng, Tần Phong lập tức dừng lại thân hình.

Mà ở phía trước, theo một trận rung chuyển của không gian, sương mù đen vốn nên bị phân làm hai lại lần nữa xuất hiện...