Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh

Chương 3: Giấc Mộng Quyền Anh

Lạc Phương Nghi không còn sót lại chút thục nữ nào nữa, bất giác cao giọng: “Cái gì? Anh bị hâm à?”

Lương Bình phì cười: “Cô Lạc có nhiều tính cách làm tôi bất ngờ đấy. Tôi biết cô ngại, nhưng ánh mắt vừa gặp đã yêu của cô không giấu nổi tôi đâu.”

Cô cạn lời, ngoắc tay ý bảo anh tiến lại gần mình.

Lương Bình cho rằng cô đã nghĩ thông suốt nên cũng làm theo.

“Cốp!”

Cái đầu cứng như đá của Lạc Phương Nghi đập vào trán Lương Bình khiến anh đau đến đỏ mắt: “Có ai con gái mà hung dữ như cô không?”

Cô nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Sao rồi? Còn muốn kết hôn với tôi nữa không?”

Lương Bình tay còn đang xoa cái trán ê ẩm nhưng vẫn gật đầu chắc nịch: “Kết hôn! Tất nhiên phải kết hôn.”

Lạc Phương Nghi thấy đối phương mềm cứng đều không ăn, cô liền đổi chiến thuật, nhón chân khoác vai anh: “Này anh trai, khai thật đi. Có phải anh có bạn trai nhưng người nhà lại giục anh sinh con nối dõi đúng không? Anh muốn lấy tôi ra làm bức bình phong?”

Lương Bình khinh bỉ liếc cô: “Cô Lạc bệnh không nhẹ đâu.”

Lạc Phương Nghi thấy mình đoán sai, gãi đầu cười xòa: “Không phải thì thôi vậy. Làm gì căng!”

Anh đột nhiên nghiêm túc hẳn, kéo cô ngồi vào bàn: “Tôi thấy mẹ của cô một hai phải gả cô đi. Thay vì gả cho người khác, chúng ta cứ kết hôn. Đợi khi nào cô muốn ly hôn chúng ta ký giấy chia tay trong yên bình là xong.”

Lạc Phương Nghi nghe anh nói có lý, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đồng ý: “Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Nói đi, anh có mục đích gì?”

Lương Bình thấy nói đến vậy mà cô còn do dự, anh dứt khoát bịa chuyện: “Thầy bói nói nếu tôi không kết hôn trong năm nay nhất định gặp họa sát thân. Cô xem như cứu một mạng người đi.”

Cô híp mắt hoài nghi: “Anh nói thật?”

Lương Bình đứng thẳng lưng, chỉ tay thề thốt: “Lương Bình tôi xin thề, nếu tôi nói dối nửa lời cả đời này không lấy được vợ.”

Lạc Phương Nghi trầm mặc đắn đo.

Gần nửa tiếng sau, cô cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Được. Đi thôi.”

Lương Bình đạt được ý đồ, nở nụ cười nham hiểm.

Lạc Phương Nghi nào ngờ cô đang từng bước rơi vào cái bẫy được sắp đặt tinh vi.

Quỹ đạo cuộc đời cô hoàn toàn lệch hướng cũng do quyết định bồng bột này mà ra.

Vừa đăng ký kết hôn xong, Lương Bình đã vội rời đi làm như sợ cô đổi ý không bằng.

“Cướp! Cướp! Túi xách của tôi!”

Một người phụ nữ lớn tuổi bị giật túi xách, hớt hãi rượt theo tên cướp vừa mới chạy ngang qua chỗ Lạc Phương Nghi đang đứng.

Cô thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo, càng đến gần tên cướp cô lại càng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Nhưng Lạc Phương Nghi không nghĩ nhiều chỉ một lòng muốn lấy lại túi xách.

Năm phút sau, cô chặn đường tên cướp ngay tại hẻm cụt: “La đi! Có la rách cổ họng cũng không ai tới cứu cậu đâu!”

Gã đang thở hổn hển, nghe cô nói vậy, mồ hôi lạnh chảy khắp người.

Hắn vội ném túi xách cho cô, hai tay ôm ngực: “Cô đừng lại đây! Tôi là người có nguyên tắc. Tuy cô đẹp nhưng cô cũng không có quyền vấy bẩn tôi.”

Lạc Phương Nghi nghệt mặt không hiểu đối phương đang nói gì.

Cô vừa tiến thêm một bước, gã đã rút từ trong tay áo ra một con dao.

Lạc Phương Nghi giơ cao hai tay trấn an đối phương: “Cậu cất vũ khí trước đã. Có gì chúng ta từ từ thương lượng.”

Tên cướp lắc đầu, con dao trong tay hắn nhắm thẳng về phía cô.

Lạc Phương Nghi chẳng những không sợ ngược lại còn có tâm trạng làm dấu thánh giá: “Xin Chúa tha thứ tội lỗi của con ngày hôm nay. Amen.”

Vừa dứt lời, cô trở người bẻ ngoặc cổ tay đối phương làm dao rơi ra.

Không dừng lại ở đó, nắm đấm của cô liên tục rơi xuống người tên cướp, khiến hắn ta có cảm giác nghe thấy tiếng xương mình đứt gãy.

“Cắt! Cắt! Cắt!”

Đạo diễn hô mãi nhưng Lạc Phương Nghi vẫn không buông tay.

Người trong đoàn thấy vậy vội vàng chạy tới lôi cô ra.

Cậu nhóc đóng vai tên cướp mặt mũi sưng vù, dù đã được thả ra nhưng cú sốc tâm lý khiến cậu ấy ngồi ôm gối rung bần bật, không dám để người khác động vào.

Lạc Phương Nghi ngỡ ngàng nhìn mọi người trong đoàn phim.

Đạo diễn hùng hổ bước tới, quát lớn vào mặt cô: “Người ta đang quay phim, cô ở đâu xen vào vậy hả?”

Lạc Phương Nghi mắt chữ A mồm chữ O, ngượng ngùng gãi đầu: “Ngại quá! Xin lỗi mọi người! Tôi đi ngay đây.”

Cô áy náy, quay sang nở nụ cười ngượng ngùng với cậu nhóc: “Xin lỗi nhé! Tôi hiểm lầm cậu rồi.”

Thiếu niên bị cô dọa sợ, liên tục lùi sát vách tường.

Thầy chỉ đạo võ thuật nhìn cậu nhóc thương tích đầy mình, rồi lại quay sang nhìn cô: “Cô học quyền anh đấy à?”

Lạc Phương Nghi xua tay: “Đã là chuyện của hơn mười năm về trước. Cháu đã lâu không động đến nó.”

Vẻ mặt ông lão như ăn phải mướp đắng: “Nhìn cô có bao lớn đâu? Cô tập từ hồi ba tuổi à?”

Nghe vậy, cô mới sực nhớ ra bản thân vừa sống lại: “Cháu giỡn ấy mà. Cháu bỏ quyền anh từ ba năm trước.”

Đối phương vân vê cằm dò xét người cô một lượt, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Cô có muốn luyện lại không? Tôi thấy cô rất có tiềm năng. Bỏ đi thì hơi phí.”

Từ lúc sống lại tới giờ, Lạc Phương Nghi đều làm mọi thứ trong mơ hồ, đi bước nào tính bước nấy. Quyền anh đối với cô từng là giấc mộng một thời không cách nào với tới.

Lạc Phương Nghi dè dặt hỏi lại: “Cháu… Có thể chứ?”

Thầy võ thuật cười hiền hòa: “Chỉ cần cô muốn, mọi thứ đều có thể.”

Chỉ một câu nói, Lạc Phương Nghi cuối cùng cũng thông suốt.

Đúng vậy! Cô đã chết một lần còn gì phải sợ chứ.

Cuộc sống không mục tiêu ở kiếp trước đối với cô có khác gì địa ngục đâu.

Nghĩ vậy, Lạc Phương Nghi lập tức khom người chín mười độ, bày tỏ lòng biết ơn dành cho ông lão: “Cảm ơn ông. Cháu cảm ơn ông rất nhiều.”

Nói rồi, cô mang tâm trạng vui vẻ, nhảy chân sáo rời đi.