Vọng Giang Nam

Chương 27

Quyển 2 - Chương 8: Yêu hận khó thôi
Chu Kỳ mở lời, âm điệu còn khàn đặc: “Vương gia, người trở về từ khi nào?”

Giữa bóng đêm u tối, y không thấy rõ vẻ mặt gã.

Hiên Viên Phù đặt tay lên trán y, thậm chí động tác ấy còn khiến y nhớ tới đại ca, chỉ khác là đại ca sống an nhàn sung sướиɠ, hai tay đều thon gọn mịn màng, mà tay Hiên Viên Phù chằng chịt chai mỏng, lại khiến người ta an tâm đến lạ lùng.

“Lần này Bản vương đi qua Thiện Châu, có vây săn ngoài ngoại ô, ngươi đoán xem Bản vương bắt được gì?”

Chu Kỳ cố nén cơn ngứa ngáy râm ran trong cuống họng, “Chắc là con mồi nào đó ưng ý đi?”

“Đoán thử xem?”

Chu Kỳ tùy ý phỏng đoán, “Sài lang hổ báo? Diều hâu? Ưng?”

Bàn tay Hiên Viên Phù vuốt nhẹ trên mặt y, “Một con hồ ly.”

Chu Kỳ chợt ảm đạm, “Sau đó thì sao?”

Nam nhân kia tựa hồ cười nhạt, giữa bóng đêm, “Bản vương liền bắn bốn mũi tên, ghim tứ chi nó trên mặt đất.”

Chu Kỳ nhắm mắt, trên mặt lại treo ý cười.

“Lột da nó, móc tim nó… sau đó chọc mù đôi mắt nó.”

Chu Kỳ cười cho tới khi bật ho, “Vì nó có đôi mặt hoa đào ư?”

Hiên Viên Phù để y dựa vào người gã, giúp y thuận khí.

“Vì Bản vương không gϊếŧ được ngươi.”

Chu Kỳ rầu rĩ nói: “Trước khi tới Bắc cương, hạ quan đã tự giác, nếu Vương gia thật sự muốn gϊếŧ hạ quan, hạ quan đảm bảo Chu gia không có nửa câu oán thán.”

Bàn tay đang vuốt lưng cho y chợt ngừng lại, chầm chậm vòng lên trước ngực, ôm ghì lấy.

“Bản vương biết, ngươi không sợ chết, thậm chí ngươi còn muốn chết. Nhưng ngươi vẫn lựa chọn sống tiếp, vẫn uốn mình thuận theo ở lại Bắc cương như trước, cũng chỉ vì bốn chữ mà thôi.”

Chu Kỳ cười đến trào phúng, “Chí trung tận hiếu?”

Hiên Viên Phù từ tốn nói, “Thời cơ chưa tới.”

Tiếng canh khuya nặng nề vang, canh năm đã tới.

Phụ họa theo tiếng mõ là một luồng sáng ban mai xiên qua song cửa, đổ bóng loang lổ lên mọi vật.

Chu Kỳ ngẩng đầu tránh tia nắng chói lòa, lại thoáng trông từng vệt sáng lấm tấm trong mắt Hiên Viên Phù. Màu mắt gã vốn đã nhạt hơn người thường, được nắng sớm chiếu rọi lại ánh lên sắc đỏ vàng.

Hàng mày nhíu chặt từ lúc nào, đôi môi mím chặt. Dáng vẻ bướng bỉnh quật ngạo ngày thường đi đâu chẳng thấy, chỉ để lại nỗi đau sâu sắc, do dự và cả ghét bỏ.

Chẳng biết gã ghét bỏ Chu Kỳ y, hay là chính gã?

Ngực lại nhói đau như búa tạ nện trúng, sau cơn nhức nhối lại là từng dòng mật ngọt mảnh mai rót vào ngũ tạng.

Hiên Viên Phù hận y, lại chẳng gϊếŧ được y. Không phải vì kiêng kị, mà vì không ra tay được.

Dù là có ẩn tỉnh gì đi nữa thì Giang Ước cũng là người của y, là y phái hắn đi hòa đàm với Tả hiền vương, mà cuối cùng lại ra Giang Ước ám sát Hiên Viên Phù bất thành.

Tất cả đều là sự thật, y không thể chối cãi, cũng vô lực chối cãi.

Y vẫn có thể kéo dài hơi tàn ở lại nơi đây cũng chỉ vì trong dĩ vãng Hiên Viên Phù có chút tình ý với y, mà chính nó cũng trở thành ý niệm mong manh muốn bảo vệ gã của y.

Bị giam lỏng, bị cưỡng bách, ngày ngày banh mắt nhìn ngày tháng trôi qua, tối tối giạng chân đợi chờ lâm hạnh.

Vứt cái chức hão bát phẩm lục sự sang một bên, thân thể nam nhi bảy thước ngang tàng mà có khác nào tướng công trong câu lan viện, quân kỹ trong doanh trướng?

Nhục nhã đến thế là cùng.

Vậy mà y lại chẳng hận Hiên Viên Phù như đã tưởng, ân ân oán oán giữa hai người, chỉ dùng một câu ‘yêu hận’ sao có thể lý giải vẹn toàn?

Gió đông hây hẩy, kéo mây rồi mưa rào[1].

Vào tiết cốc vũ[2], trời vốn phải đổ mưa.

*

Cơ thể chưa linh hoạt trở lại, Chu Kỳ chỉ đành nằm yên trên giường, buồn chán mà ngẩn ngơ ngắm rặng chuối tây trong viện.

Một lúc lâu sau, Trung thúc đi lấy thuốc trở về.

“Thiếu gia, Tĩnh tây vương rời phủ rồi, hình như là ra ngoại ô luyện binh.”

Chu Kỳ lơ đễnh hỏi, “Đi từ lúc nào?”

“Giờ Thân ba khắc(15h45′).”

Chu Kỳ gật đầu, nhận thuốc, sau khi nhìn lướt ra một lượt thì vứt sang một bên.

Dùng xong bữa tối, Chu Kỳ về phòng, không bất ngờ khi thấy phương thuốc bị y ném đi vẫn nằm yên chỗ cũ, chưa từng di chuyển nửa tấc.

Thanh Thương chưa kịp đốt đèn, trăng sáng mờ nhạt càng tôn thêm vẻ xinh đẹp, dịu dàng và vô hại của nàng.

“Không tra ra gì phải không?” – Chu Kỳ đột nhiên hỏi.

Thanh Thương hoảng hốt, hỏa chiết châm lên l*иg đèn, cung đăng bùng cháy thành một quả cầu lửa, hừng hực thiêu đốt giữa tối tăm.

Gương mặt nữ tử vì sợ hãi mà càng thêm vặn vẹo dưới hỏa quang.

Chu Kỳ cười khổ, “Ngươi không cho rằng ta không biết ngươi được Vương gia cử tới giám sát ta đó chứ?”

Thanh Thương cắn môi, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Chu Kỳ ngưng ý cười, “Ta chỉ tiện hỏi thôi, không có ý gì khác đâu, ngươi cũng không phải sợ.”

Thanh Thương quỳ phục trên đất, “Chu công tử, ngươi không hiểu, chúng ta có quy củ, một khi bị phát hiện sẽ lập tức xử tử.”

Chu Kỳ nằm trên tháp, nhàn nhã vô cùng, “Năm dặm khác phong, mười dặm khác tục(khác biệt về phong tục), lời này quả không sai.” – y híp mắt cười nhìn Thanh Thương, “Quy củ của đông cung thì khác, mật thám của chúng ta nếu bị người khác bắt được thì liền đi theo người đó, mật thám của kẻ khác rơi vào tay chúng ta, chỉ cần có tâm phản trắc, mặc dù không thể trọng dụng nhưng cũng lưu lại được mạng sống, ban cho ít điền sản cũng không thành vấn đề.”

Thanh Thương nghi hoặc chưa thôi, “Thứ cho nô tỳ nói thẳng, bản thân công tử sống bữa nay lo bữa mai, giờ còn muốn chiêu an người khác có phải không được khôn ngoan cho lắm hay không?”

Chu Kỳ gật đầu, “Hiên Viên Phù có thể lập tức gϊếŧ ta mà không cần suy nghĩ, nhưng rốt cuộc gã vẫn do dự nửa năm, ta cũng còn sống ra đấy thôi. Ngươi có thể gϊếŧ ta bịt miệng, nhưng ngươi có chắc chắn rằng Hiên Viên Phù sẽ không nổi cơn thịnh nộ với ngươi? Hoặc ngươi cũng có thể chạy đi biện giải với Hiên Viên Phù, cầu xin gã mắt nhắm mắt mở mà tha cho ngươi.” – đau yếu làm hai gò má y hóp lại, một thân phong tư đã bị khi nhục tàn tạ từ lâu, chỉ có đôi mắt là sóng sánh như nước mùa thu, lại càng thêm lạc phách xiêu hồn.

Chu Kỳ cười đầy áy náy, “Hiên Viên Phù không tính là hạng người lãnh khốc vô tình, có lẽ gã sẽ đáp ứng mà tha mạng cho ngươi. Nhưng ngay hôm đó thôi, hoặc, là sang ngày hôm sau, gã sẽ nhận được tin tức, hai người chúng ta thông đồng cấu kết.”

Thanh Thương trừng mắt, “Đê tiện!”

Chu Kỳ không lưu tâm, nói tiếp: “Ngươi chưa nhận ra sao, kỳ thật đường nào cũng là đường chết. Nếu muốn sống…”

Viền mắt Thanh Thương đỏ hoe, oán hận mắng: “Ngay cả một tiểu nhân vật như ta mà ngươi cũng không tha, kẻ nào ngươi cũng tính kế lợi dụng, đúng là quân vô tâm vô phế, vô tình vô nghĩa, vô liêm vô sỉ đến cực điểm! Vương gia gặp phải ngươi đúng là xui xẻo tám đời!”

Chu Kỳ cười, “Có ai nói không phải đâu?”

Nhìn ra sắc trời, y thản nhiên nói: “Giờ thì, cầm đèn cho ta.”

*

Thanh Thương sững người nhìn Chu Kỳ nạy ra một viên gạch, rút từ bên trong ra một bản thư, bên trong có kẹp một tờ giấy.

Tay Chu Kỳ không ngừng hoạt động, vẻ mặt cũng nghiêm túc mười phần.

Dùng một cây chủy thủ bén sắc rạch ra từng chữ lên mặt giấy, tinh tế đến từng nét một, lại đề bút điểm mực viết đè lên, sau đó y tìm ra một tờ Tuyên Thành thượng hạng, dính trang giấy kia lên.

Thanh Thương mang vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Thế là xong?”

Chu Kỳ mỉm cười, thả chúng vào nước, bấy giờ Thanh Thương mới kinh hãi kêu lên, nhìn Chu Kỳ nhấc mảnh giấy ra.

Bút tích giả cổ được phủ nhòe bởi từng điểm mực loang, Chu Kỳ không nhanh không chậm dùng một cây cối đá ép phẳng mặt sau trang giấy, phân phó: “Kiếm chỗ nào ánh nắng nhiều một chút, thừa lúc không có ai mang ra phơi.”

Thanh Thương cắn môi, “Ngươi lại muốn lừa Vương gia? Ngươi cho là Vương gia không đoán ra sao?”

Chu Kỳ mở cửa số, hững hờ ngẩng mặt ngắm mây trăng, “Một người mà cái gì cũng hoài nghi, chứng cớ chỉ có ba phần đáng tin cũng là đủ.”