"Uống chút trà nóng có được không?" Sau khi xác nhận cô đã cầm lấy túi nóng, Doãn Quang Huy buông tay cô ra, lấy bình thủy từ trong xe ra, mở nắp bình, rót cho Lăng Lỵ một ly. Anh kề môi thổi một lát rồi ngẩng đầu lên, nhìn son môi trên miệng của cô.
“Em cứ uống như vậy sao? Son môi vẫn còn thì làm sao mà uống? Hay là em muốn ống hút không? Hình như trên xe của tôi có ống hút.” Doãn Quang Huy lục lọi trên xe một lát thì lấy ra một ống hút.
“Hả?”
Thứ gì cũng có? Là Doraemon sao? Chỉ sợ Doremon cũng không tỉ mỉ bằng Doãn Quang Huy.
Lăng Lỵ lâu nay làm việc ít có người chăm sóc, một tay cầm túi ấm, một tay cầm ly trà nóng, thật không biết phải làm gì cho phải.
“Sao em lại đứng thừ người ra thế? Uống mau đi! Lạnh như thế này thì trà sẽ mau nguội lắm.” Doãn Quang Huy cắm ống hút vào trong ly, đưa ống hút tới tận môi cô, cô không uống cũng không được.
Động tác này quá thân mật, Lăng Lỵ nhìn người kia cứ dí sát ống hút vào miệng của cô, tiến lùi không được, đành phải cúi đầu hút một ngụm.
“Uống ngon không? Nóng quá hay nguội đi rồi? Uống nữa không?” Doãn Quang Huy hỏi một hơi.
"Trà uống rất ngon, không nóng quá cũng không nguội quá. Không cần uống nữa, cám ơn anh.” Lăng Lỵ lắc đầu.
Tất cả những thứ do Doãn Quang Huy chuẩn bị, bất luận là áo khoác, trà, hay túi nóng, đều không phải là chu đáo hết sao? Tất cả đều tốt, tốt quá mức tưởng tượng.
“Đột nhiên vì sao anh lại đến đây?”
Lăng Lỵ vừa mới hỏi anh vấn đề này. ‘Doãn Quang Huy, sao anh lại ở đây?’ cũng vẫn là một câu hỏi mà thôi, mà Doãn Quang Huy cũng đã trả lời rồi.
Nhưng… bây giờ đầu óc của Lăng Lỵ hoàn toàn trống rỗng, không biết phải nói cái gì. Ngay cả nhìn Doãn Quang Huy cũng cảm giác được trong иgự¢ nóng lên, cổ họng như là mắc nghẹn, đôi môi khô khốc…
“Tôi sợ em lạnh nên mang áo tới cho em. Thuận tiện muốn đi ăn tối với em thôi. Bây giờ chưa tới tám giờ, đi ăn cơm được mà phải không?” Doãn Quang Huy thản nhiên hỏi mà chưa phát giác được Lăng Lỵ có vẻ gì đó kỳ quái, tự mình nói chuyện rất cao hứng.
“Ăn tối?” Lăng Lỵ không hiểu hỏi. Ý của anh là muốn đi nhà hàng? Hay là về nhà ăn?
“Đúng vậy, ăn tối. Người bạn tặng tôi hai phiếu ăn miễn phí ở nhà hàng Ý mới khai trương, ngày mai là hết hạn, chúng ta nên đi hôm nay.”
Bạn bè nào cho phiếu chiêu đãi chứ? Anh mới vừa gọi điện thoại tới đặt trước mà thôi.
“Sao anh không đi với Lý Chấn?”
“À, cậu ấy đi công tác rồi.”
Đi công tác cái gì ? Lý Chấn người ta đang ở công ty duy trì an ninh, thỉnh thoảng còn phải chạy sang nhà cũ của Lăng Lỵ để thăm dò, xác nhận cha của cô không có làm loạn.
“Chúng ta có thể đi ăn cơm được không? Anh có hỏi qua Lý Chấn chưa?” Lăng Lỵ lo lắng hỏi.
“Có cần phải xin phép nhiều vấn đề vậy không? Đi ăn bữa cơm với bạn chung phòng là một chuyện rất bình thường mà phải không?” *diễn*đàn*lê*quý*đôn* So với sự e dè cẩn thận của Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy trả lời một cách rất tự nhiên.
Cũng đúng, Doãn Quang Huy nói cũng có lý, đi ăn chung với bạn cùng phòng rất bình thường mà. Có lẽ trong lòng có quỷ nên cô mới hỏi như thế. Cô quá quan tâm tới anh nên mới không thể phản ứng bình thường được.
Chỉ là đi ăn bữa cơm với bạn chung phòng thôi, cô không nên làm lớn chuyện. Hơn nữa, Doãn Quang Huy đã tỉ mĩ chuẩn bị nhiều đồ như vậy tới thăm, cô cũng không nên phụ lòng của anh.
“Vậy đợi tôi thay quần áo và thu dọn đồ đạc một chút.”
Lăng Lỵ chỉ chỉ phía sau, biên tập và thợ trang điểm đang thu dọn đồ đạc. Quần áo trên người của cô cũng phải cỡi ra, trả lại cho biên tập.
“Đi đi. Tôi ở đây đợi em.” Doãn Quang Huy gật đầu.
“Vâng.” Cô xoay người đi được hai bước, suy nghĩ một chút rồi lại vòng trở lại: “Doãn Quang Huy, bên ngoài lạnh lắm, anh vào trong xe chờ đi.”
“Em cũng biết là trời lạnh thì nhanh lên một chút. Tôi thật lo là em sẽ đổ bệnh đó. Tôi sẽ khởi động hệ thống sưởi ấm chờ em. Đến khi em quay trở lại thì chúng ta cùng nhau lên xe.”
“……”
Có phải bởi vì biết được cô sẽ lo lắng anh bị lạnh, cho nên anh cố ý nói muốn đợi cô cùng lên xe, để cô vì vậy mà làm lẹ lên, giảm bớt thời gian chịu rét không?
Vậy thì… rốt cuộc Doãn Quang Huy sợ cô bị lạnh quá lâu? Hay là quá đói bụng muốn đi ăn cơm? Lăng Lỵ rảo bước, tay cầm túi nóng, miệng cười chúm chím.
Sau đó không lâu, cô dọn xong đồ đạc, trở lại bên cạnh Doãn Quang Huy. Mới vừa ngồi xuống ghế phụ lái, từ đằng sau lưng của Doãn Quang Huy thình lình vang lên một cuộc đối thoại với lời lẽ cay nghiệt không chút dấu diếm.
"Ghét nhất là chụp hình quảng cáo chung với cô ta. Mỗi lần chụp chung với cô ta là trang bị bị chiếm chỗ hết, chủ yếu là chỉ có được vài tấm hình… Cô ta cũng là người thay đổi nhiều quần áo nhất…” Đó là một trong những người mẫu chụp hình chung nhóm với cô.
"Người nào?" Người mẫu thứ ba lúc chụp hình cũng ở đây.
"Còn ai nữa? Ngoại trừ tớ và cậu ra, không phải là Lăng Lỵ sao?” Người đầu tiên lên tiếng có vẻ rất tức giận. “Nói đến đây tớ thật không hiểu, cô ta đã lên bìa mặt kỳ trước rồi, kỳ này cô ta lại lên nữa là sao?” Hiển nhiên người kia tiếp tục nói một cách rất bất mãn.
"Tổng biên nói độc giả bỏ phiếu muốn xem cô ta, nói cô ta có loại phong cách đô thị độc lập tiềm ẩn… Ai mà biết được? Nếu không phải đã tham gia nhiều bữa tiệc không đứng đắn, thì cũng không biết đã ngủ với người nào rồi? Phong cách đô thị? Nhất đinh không phải là ‘trên giường độc lập’ rồi?” Quan hệ cá nhân của hai người mẫu này hình như rất tốt, càng nói về sau càng cười lớn đùa giỡn, chủ đề tiếp theo cũng càng khó nghe.
Ngồi trên ghế tài xế phụ, vẻ mặt Lăng Ly có chút xấu hổ, kéo kéo tóc, mặt nhìn cái tay để trên đùi, quên cả cài dây an toàn, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Thế giới người mẫu lâu nay là như thế. Ranh giới nghề nghiệp thì nhỏ mà cạnh tranh thì rất lớn. Cô không thèm để ý người khác nói xấu hay đánh giá cô như thế nào, nhưng cô để ý cách nhìn của Doãn Quang Huy đối với cô.
Cô nhướng nhướng mày liếc Doãn Quang Huy. Thế nhưng anh lại giống như không có chuyện gì xảy ra, đóng cửa xe lại cho cô rồi vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí tài xế.
“Túi nóng còn ấm không? Có muốn đổi cái khác không? Ở đây tôi còn một cái.” Doãn Quang Huy ngồi xuống ghế sau tay lái, thấy Lăng Ly vẫn nhìn chằm chằm đôi tay, tưởng rằng túi nóng trong tay cô đã không còn ấm, nên anh cúi đầu muốn lấy túi nóng khác từ trong túi ra.
“Túi nóng vẫn còn ấm… Doãn Quang Huy, anh có nghe họ nói gì không?” Nghe những lời nói thêm mắm thêm muối, không biết thái độ của anh đối với cô vẫn còn như trước hay không? Không muốn chuyện này làm cô thấp thỏm trong lòng, Lăng Ly dứt khoát hỏi thẳng ra.
“Có nghe.” Doãn Quang Huy nhìn nhìn cô, phát hiện cô còn chưa cài dây an toàn, chồm qua người cô kéo dây cài lại, hiển nhiên không để những lời nói vừa rồi ở trong lòng.
Khoảng cách của anh và Lăng Ly rất gần nhau, gần tới nỗi cô có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng từ trên người của anh. Hơi thở đàn ông quanh quẩn trong mũi, tràn ngập không gian. Cũng may là Doãn Quang Huy ngồi trở lại rất nhanh sau khi gài dây an toàn cho cô, nếu không Lăng Ly thật nghi ngờ rằng anh có thể nghe được tiếng tim đập rất nhanh và mạnh của cô.
Cô có thể khống chế được mình không được run rẩy trước màn ảnh, nhưng không thể nào khống chế được, kìm hãm được nhịp tim đập loạn lúc anh ở kề bên.
“Tôi mặc kệ họ nói cái gì. Đã thích con người của em thì bất luận em làm chuyện gì, tôi cũng sẽ thích em; một khi ghét em rồi thì em làm bất cứ chuyện gì cũng không vừa mắt. Em lên trang báo nhiều là đúng rồi, ai kêu bà xã của tôi xinh đẹp như vậy chi?” Doãn Quang Huy cười cười rồi gài dây an toàn cho mình.
Những lời ca ngợi trần trụi khiến người ta đỏ mặt. Nhưng càng làm người ta đỏ mặt chính là lời nói công nhận cô là người một nhà, bất chấp tất cả mà che chở cho cô.
Cô chưa bao giờ được người một nhà che chở qua.
Bất luận là người mẹ đã bỏ đi, hay là người cha có cái gì lấy cái đó, người nào đã từng không phân biệt tốt xấu mà bảo vệ cô? Bỏ mặc cô như vậy là đúng hay sai?
Rõ ràng đây là chuyện khiến người ta động lòng trong nháy mắt, bất chấp tất cả rơi vào lưới tình. Lăng Ly cố tình tránh né cũng không thể làm ngơ.
Túi ấm cô cầm trên tay hân nóng cả người lẫn lòng của cô. Chỉ tiếc người ta không phải là của cô.
“Anh thật không nghi ngờ một chút nào sao? Anh quen biết tôi không nhiều, tôi có thể là giống như họ nói.” Đúng vậy! Thẳng thắn mà nói thì bọn họ là một đôi bạn cùng phòng nói quen cũng không quen, mà nói xa lạ cũng không xa lạ. Lăng Ly tạo nên một chút khoảng cách, hết lần này tới lần khác nhắc nhở, cũng như cảnh cáo mình phải đẩy anh ra.
“Tôi hiểu rõ em không phải là loại người đó. Phẩm hạnh của em rất cao, sẽ không làm cái chuyện kiếm sống bằng cách leo lên giường người ta.”
“Ngộ nhỡ tôi là loại người đó thì sao?”
“Phải thì phải, cũng không phải là chuyện lớn gì.”
“Cái gì?” Lăng Ly chớp mắt tưởng mình nghe lầm.
“Không phải có câu ‘Quân tử bất dĩ ngôn cử nhân, bất dĩ nhân phế ngôn’ muốn mọi người có cái nhìn khách quan hay sao?” Doãn Quang Huy nhún vai một cái.
“Đúng vậy.” Lăng Ly gật đầu, không hiểu vì sao đột nhiên Doãn Quang Huy lại nói tới chuyện này.
“Nhưng Lăng Ly, tôi đã nói với em, con người của tôi cũng không thể nào duy trì khách quan. Cảm xúc của tôi rất dễ biến hóa, cũng như xử sự theo cảm tính. Chỉ cần tôi yêu thích một người, thì tôi sẽ yêu thích tới cùng. Cho dù cô ấy có từng làm chuyện gì không đúng, nhất định là cô ấy có khổ tâm của mình, không có liên quan tới con người của cô ấy. Tôi sẽ không vì vậy mà thay đổi thái độ cũng như cách nhìn của mình đối với cô ấy. Người khác có thích hay ghét cô ấy cũng không sao, tôi mặc kệ người ta nghĩ như thế nào.”
“Doãn Quang Huy, cách nhìn của anh thật là mù quáng.” Nhưng lại không phải hợp tình hợp lý lắm sao? Vì sao anh có thể nói chuyện một cách tự nhiên như vậy, đồng thời lại ấm áp khiến người ta không thể không mỉm cười.
“Vậy thì sao? Tôi thích em, cho nên thích mình mù quáng như vậy.” Doãn Quang Huy bật cười vui vẻ.
“Anh… Thật sự là…” Biết rõ anh nói thích chính là bạn bè yêu thích bình thường, nhưng Lăng Ly vẫn đỏ mặt.
“Thật sự là cái gì?” Doãn Quang Huy nhíu mày nhìn cô.
“Tôi chưa từng tham gia những tiệc rượu nào không nên tham dự, cũng như chưa từng leo lên giường của bất kỳ ai.” Nhìn lại anh một hồi lâu, đột nhiên Lăng Ly thật muốn làm anh hiểu rõ, lặp đi lặp lại nhấn mạnh.
“Không phải tôi đã nói chuyện này không quan trọng hay sao? Em còn giải thích làm gì?” Rốt cuộc Doãn Quang Huy không nhịn được, đưa tay chọt chọt trán của cô.
“… Tôi muốn nói đó, anh làm gì được tôi.” Lăng Ly gạt bàn tay của anh đang dí trán mình ra.
“Ngốc quá.” Tay kia lại nhằm trán cô chọt một lần nữa.
“Anh mới ngốc đó.” Lăng Ly bắt chước chọt lại anh.
“Đừng giỡn nữa! Chọt trúng mắt bây giờ.” Doãn Quang Huy mỉm cười, bắt lại tay của cô.
“Là anh gây chuyện trước.”
Tay của anh thật nóng, mặt của cô cũng không kém gì. Mặc kệ cô cố gắng như thế nào, cũng không kìm chế được trái tim đập mạnh khi anh cầm lấy tay của mình…
Giống như là cô càng ngày càng thích anh nắm tay cô, càng ngày càng thích nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh phát ra, cũng càng ngày càng thích cảm xúc ráp nhám từ bàn tay đó.
Ngừng! Đừng suy nghĩ lung tung nữa! Lăng Ly vội vàng rút tay về.
“Tốt rồi, bàn tay của em đã ấm rồi. Mới vừa rồi còn lạnh như mới lấy từ trong tủ lạnh ra. Bây giờ hết lạnh rồi phải không?” Lúc nãy đưa túi nóng cho cô mới biết tay của cô lạnh như băng khiến người khác phải cau mày.
“… Hết rồi.”
Thì ra anh cầm tay cô là vì muốn sưởi ấm cho cô hay sao?
Anh chăm sóc chu đáo, cẩn thận cho cô như thế, đến tột cùng cô phải làm như thế nào mới có thể duy trì khoảng cách với anh đây?
Lăng Ly trầm ngâm một lát rồi thở dài lên tiếng: “Doãn Quang Huy.”
“Hả?”
“Anh thật là sáng chói.”
“Đây là khen ngợi tôi sao?”
“Đại khái là như vậy.”
Lăng Ly nhướng mày nhìn anh, trong mắt chứa đầy tâm sự không thể nào trút bỏ.
Cô tỏa sáng dịu dàng, nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, ấm áp đến nỗi khiến người bất cẩn sẽ cúi đầu hôn cô.
“Được rồi, đừng tốn công khen ngợi tôi. Tôi đói lắm rồi, đi thôi. Đồ ăn Ý, tôi tới đây!” Doãn Quang Huy đè nén dụς ∀ọηg đang nổi loạn, hô hào thật lớn rồi chuyển động tay lái.
Bộ dáng kích động mừng rỡ của anh khiến Lăng Ly cảm thấy buồn cười…
Ghét…
Nàng vừa vui, lại vừa buồn… Rõ ràng muốn giữ khoảng cách với Doãn Quang Huy, nhưng không hiểu sao khoảng cách càng ngày càng thu ngắn lại? Rõ ràng là muốn quên anh đi, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ thêm?