Bạn Trai Cũ Nói Xấu Tôi Mỗi Ngày

Chương 46: Ngoại Truyện: Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi (8)

Ở trong phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, Lăng Lỵ tiện tay vuốt mặt, lại nghĩ tới —— nàng chỉ là tự tiện xông vào cuộc sống của Doãn Quang Huy, cũng nên giữ một chút khoảng cách với anh.

Bất luận Doãn Quang Huy dịu dàng chăm sóc cỡ nào, đối tốt với cô cỡ nào, làm cô cảm động cỡ nào, khiến người ta muốn dựa dẫm cỡ nào, cô đều phải cẩn thận, cố gắng giữ vững lý trí và bình tĩnh, không tạo ra nhiều phức tạp cho người đàn ông đã ra tay kéo cô ra khỏi thời điểm nguy nan.

Cô là một người thuê nhà, đơn giản chỉ là một người khách thuê. Người tình của Doãn Quang Huy còn sống ở đối diện, chỉ là như vậy mà thôi.

Ban đêm, khách trọ Lăng Lỵ bừng tỉnh bởi vì một tiếng động thật lớn vang lên.

Trong lúc mơ màng, phản ứng đầu tiên của cô là cha uống say ᴆụng phải cái gì rồi. Cô lập tức phóng xuống giường, mở cửa phòng xông ra, cho đến khi trong nháy mắt nhìn thấy Doãn Quang Huy, cô mới giật mình phát hiện đây không phải là nhà của cô.

“Lăng Lỵ? Thật xin lỗi, tôi đánh thức em hả?”

Trong phòng khách, Doãn Quang Huy đang cầm bong bóng đã bị bể, nhìn thấy Lăng Lỵ từ trong phòng phóng ra, vẻ mặt vô cùng áy náy. Anh đã vô cùng cẩn thận rồi, không ngờ một hay hai cái trong những tác phẩm bong bóng làm lúc sau lại bị bể.

Bất quá, so với những bong bóng bị bể, điều quan trọng là…

“Em ra ngoài sao không mặc áo khoác? Bây giờ trời lạnh lắm, xuống giường nhớ khoác thêm áo. Không chút nghĩ ngợi, Doãn Quang Huy cầm lấy cái áo khoác mà mới vừa rồi anh phải cởi ra vì cảm thấy nóng trong lúc làm việc, choàng lên vai của cô.

“Tôi…” Lăng Lỵ bị động tác của anh làm cho hết hồn, bả vai co rụt lại, vốn là định đẩy ra từ chối, nhưng lại cảm thấy không nên làm lớn chuyện, đành phải tiếp nhận ý tốt của anh. Khép chặt lại vạt áo trên vai, “Tôi chỉ là… Tôi tưởng là…”

“Tưởng rằng cái gì?”

“Không có gì.” Cô chần chờ một lát, cuối cùng chọn lựa lắc đầu.

Cô biết nói như thế nào đây? Nói rằng cô đang mơ mơ màng màng, tưởng rằng cha uống say đập phá đồ đạc hay là té ngã?

“Tôi chỉ gặp ác mộng thôi. Đây là cái gì? Thật là xinh đẹp.” Rốt cuộc, Lăng Lỵ nói một câu cho qua chuyện, rồi chỉ chỉ những tác phẩm bóng bay trước người của Doãn Quang Huy, lãng sang chuyện khác.

Đó là một cô dâu bóng bay cao gần tới иgự¢ của cô. Tóc, mặt mũi, trang phục đều làm bằng bong bóng bay, nhìn rất là xinh đẹp, tráng lệ. Phong cách sử dụng bóng bay, số lượng và màu sắc đều rất kinh người. Thoạt nhìn khiến tâm tình người ta vô cùng thích thú.

“Cái này à? Ồ, tháng sau tôi nhận trang trí cho một buổi lễ kết hôn. Cô dâu kia thật dễ thương, nói muốn dựng một cặp bong bóng chú rễ và cô dâu ở hội trượng cùng bọn họ đón đưa khách… Lâu rồi tôi đã không làm một tác phẩm lớn như vậy. Mặc dù bản vẽ thiết kế làm người ta rất hài lòng, nhưng không biết vì sao tôi lại cảm thấy tác phẩm thật so với bản vẽ vẫn còn kém lắm, cần phải tự tay làm lại một lần nữa. Vốn tính là ngày mai đến phòng làm việc làm tiếp, nhưng nằm ở trên giường lật tới lật lui, ngứa tay quá… nên thức dậy…”

Doãn Quang Huy gãi gãi đầu, có chút mắc cỡ. “Em nhất định cảm thấy tôi nhàm chán lắm phải không? Nữa đêm không ngủ được, thức dậy đi làm những chuyện này.” Lúc trước anh và cha mẹ ở chung thì mọi người đều nghĩ như vậy.

“Vì sao như vậy? Tôi không cảm thấy đây là chuyện kỳ quái. Những thứ này thật là xinh đẹp! Phải tốn nhiều tâm tư, tay nghề cũng phải tốt. Trước kia tôi đã từng nhìn thấy anh làm bóng bay ở nhà hàng, lúc nào tôi cũng cảm thấy anh rất lợi hại.” Nửa đêm bị giật mình tỉnh giấc, Lăng Lỵ không chút phòng bị, nói cho anh nghe chuyện cô đã từng nhìn chằm chằm Doãn Quang Huy làm bong bóng, một câu biểu lộ thành ý thật lòng, quên mất tiêu lúc nãy vẫn còn suy nghĩ phải giữ gìn ý tứ, khách sáo, quyết tâm xa cách.

“Thật sao? Em thật sự cảm thấy như vậy à?” Cô công khai khen ngợi anh như vậy khiến Doãn Quang Huy mừng rỡ.

“Thật mà! Chẳng lẽ như thế này mà không lợi hại hả? Dùng bóng bay làm ra một bộ lễ phục cô dâu lớn như vậy, lại cao như người thật, dáng vẻ còn dễ thương như thế, nếu tôi là anh, tôi nhất định rất tự hào. “Lăng Lỵ lại nhìn hình bóng cô dâu kia vài lần nữa.

“Tôi rất tự hào nha. Nhưng những người bên cạnh và cha mẹ tôi luôn cho đó là chuyện vô ích. Cho nên những lời em vừa nói khiến tôi đột nhiên có một loại cảm giác được khẳng định.”

“Trong nhà hàng, không phải các em nhỏ cảm thấy anh rất tuyệt hay sao? Lăng Lỵ nhướng mắt hỏi anh.

“Không giống nhau! Nhận định của người lớn và con nít là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

Nghe Doãn Quang Huy nói như vậy, Lăng Lỵ yên lặng một lát rồi lập tức nghiêm túc nói:

“Doãn Quang Huy, tôi đã nói qua với anh, giống như tôi là một người mẫu mạng, có rất nhiều người cũng cảm thấy chỉ cần tôi trang điểm thật đẹp, đứng trước ống kính cười khúc khích là được rồi. Nhưng tôi tự biết, công việc này không phải là như vậy, vì để làm nổi bật sản phẩm, hay là vì yêu cầu phối hợp của nђเếק ảnh gia, chúng tôi thường xuyên phải bày ra nhiều tư thế cho phù hợp với mục đích của công việc, cũng muốn thường xuyên tự trao dồi bản thân mình bằng cách quan sát và học hỏi nhiều hơn, không phải chỉ cần xinh đẹp không là đủ. Đây chỉ là một trong nhiều những khó khăn khác… Mỗi ngành nghề đều có chỗ không dễ dàng, cho nên anh đừng bao giờ tự coi nhẹ mình. Chúng ta phải biết giá trị của mình, đây chính là sự kiêu ngạo của chúng ta. Ánh mắt quan điểm của người khác đều không là gì cả.”

Gia nhân luôn luôn nhẹ nhàng từ tốn của Lăng Lỵ vì khích lệ anh mà nói một hơi dài như thế, hơn nữa còn rất là nghiêm túc. Doãn Quang Huy cảm thấy có chút buồn cười, lại vô cùng cảm động, trong lòng mềm hẳn đi.

Anh thật là may mắn có thể mang Lăng Lỵ rời khỏi cha của cô, thật may mắn cô có thể ở lại bên cạnh anh, nói chuyện với anh… Lăng Lỵ khích lệ anh như vậy khiến anh cảm thấy có thể thu ngắn lại khoảng cách giữa bọn họ một chút.

Doãn Quang Huy vẫn nhìn cô chằm chằm, chậm chạp không có trả lời. Mà sự yên lặng của anh không hiểu vì sao lại khiến Lăng Lỵ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Tôi nói sai cái gì sao? Tại sao anh nhìn tôi như vậy?” Đánh tan không khí yên lặng làm người ta lúng túng trầm mặc, Lăng Lỵ lên tiếng trước.

“Không có, em không có nói sai. Tôi chỉ là cảm thấy. em thật sự là một cô gái đặc biệt.” Giọng nói trầm ấm hòa nhã của Doãn Quang Huy nghe ra hết sực dịu dàng.

Mặc dù Lăng Lỵ đến từ một gia đình tan nát, nhưng tâm trí của cô không hề bị bẻ gãy, không giống một ít người bon chen trong xã hội này, bởi vì gia đình tan nát mà trở nên sa đọa hay cực đoan.

Ngược lại, cô rất cố gắng, rất kiên cường. Bởi vì không muốn mang lại gánh nặng cho người khác, cho nên cô cũng tìm được một công việc có giá trị và kiêu ngạo. Mà anh lại rất thích tính kiêu ngạo của cô.

“Tôi làm gì có? Anh đừng nói lung tung. Tôi là một người rất tầm thường trong những người tầm thường mà thôi…”

Nghe anh nói như vậy, vành tai của cô ửng đỏ, không biết phải phản ứng như thế nào. Ánh mắt của anh rất giằng co, không muốn làm cô lúng túng, khiến cô chịu không nổi mà lại tém tóc bên má. Cô ϲởí áօ khoác ra trả lại cho anh, chạy trối ૮ɦếƭ. “Tôi muốn trở về phòng. Ngủ ngon! Anh cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Bị cái gì vậy cà? Tại sao cô lại đỏ mặt vì Doãn Quang Huy? Rõ ràng là anh đã có người yêu, hơn nữa còn ở nhà đối diện. Vì sao cô lại có ý tưởng thích anh vậy nè?

Lăng Lỵ giống như đang trốn yêu quái, chạy nhanh về phòng. Không ngờ mới nằm xuống giường chưa được mấy phút thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Em đã ngủ chưa? Tôi có thể vào được không?” Giọng nói của Doãn Quang Huy vang lên từ đằng sau cánh cửa.

Làm như không nghe thấy quá chột dạ, cô giả đò đã ngủ. Trong lòng lại băn khoăn, Lăng Lỵ ngồi dậy, lấy chăn trùm người từ trên xuống dưới, không biết là phòng bị cái gì. Không còn cách nào khác, cô thì thào lên tiếng:

“… Sao có thể.” Sau khi cô trả lời, cánh cửa bị Doãn Quang Huy mở ra, bóng dáng cao lớn đi tới bên giường của cô, trong tay mang theo một cái hình tròn bằng lưới, xung quanh treo lơ lửng rất nhiều lông chim đưa tới trước mặt của cô.

“Tôi đoán là em còn chưa ngủ. Cho em nè, treo bên giường được không?” Doãn Quang Huy vừa nói vừa đem cái bùa đuổi mộng treo ở đầu giường.

“Bùa đuổi mộng?” Lăng Lỵ trợn mắt, ngạc nhiên quan sát đồ vật trước mặt một lần nữa.

Bùa đuổi mộng không khó tìm, là bùa hộ mệnh xuất xứ từ Bắc Mỹ, rất nhiều cửa hàng lưu niệm bán nó. Chỉ là không hiểu vì sao Doãn Quang Huy lại có sẵn trong tay như vậy? Lại đưa nó cho cô làm gì?

“Đúng vậy. Là bùa đuổi mộng, mang lại mộng đẹp, xua tan ác mộng. Em mới vừa nói em nằm ác mộng, lại bị tôi đánh thức, tôi nghe là em sẽ rất khó ngủ, lại ngủ không ngon… Trước kia tôi có mua cái này, bây giờ cho em đặt ở đầu giường, hi vọng bây giờ cho tới trời sáng, em sẽ không bị tôi đánh thức nữa.” Lăng Lỵ vô cùng nhạy cảm, chắc hẳn là ngủ không sâu, Doãn Quang Huy vui vẻ treo bùa đuổi mộng ở trên đầu giường, giống như là có thể bảo hộ giấc ngủ mỗi đêm của cô.

Vì Lăng Lỵ làm việc, cho dù chỉ là chuyện nhỏ, cũng có thể làm cho anh vui vẻ đến thế.

“Anh giống như là đang dỗ ngọt đứa trẻ vậy.” Anh vui vẻ vâng lời, Lăng Lỵ thì lại nhíu mày.

“Dỗ con nít không phải như vậy. Nếu là con nít, tôi sẽ ngồi bên cạnh nhìn con bé cho tới khi nó đi ngủ mới thôi.” Doãn Quang Huy nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt của cô. Mới vừa rồi được Lăng Lỵ khích lệ, tâm tình vui vẻ kéo dài cho tới bây giờ, thần thái phấn khởi.

“Tại sao?” Trên môi cô vẫn còn vương lại nụ cười thỏa mãn. Nụ cười kia hết sức rực rỡ, làm tim người ta đập liên hồi. Lăng Lỵ khẽ nhìn đi chỗ khác, không có cách nào nhìn thẳng vào mắt của anh.

“Những em bé rất dễ đối phó mà thôi. Bọn chúng rõ ràng là mệt lã, nhưng lại không muốn đi ngủ. Nhưng nếu có người lớn ở đó, bọn chúng sẽ nhắm mắt đi ngủ.” Doãn Quang Huy nói xong thì miệng càng cười tươi hơn.

“Có thật không đó?” Nghe giống như là chuyện dụ khi con nít mà thôi. Lăng Lỵ nhăn mày nhìn lại anh.

“Không tin? Vậy em có muốn thử chút hay không? Tôi ngồi ở đây nhìn em ngủ.” Doãn Quang Huy vỗ vỗ mép giường, miệng cười càng rộng hơn.

“Doãn Quang Huy, dẹp anh đi! Tôi không phải là đứa trẻ.” Lăng Lỵ nhìn tay anh đặt ở mép giường, hết hồn. Anh ấy giỡn chơi thôi, không nghiêm túc chứ hả?

“Có lẽ người lớn cũng vậy thôi.” Anh thật không ngại nhìn cô ngủ đâu.

“Tôi muốn ngủ. Anh cũng đi ngủ sớm đi thôi.” Không biết làm sao ứng phó với sự đùa cợt của Doãn Quang Huy, Lăng Lỵnằm nghiêng người lại, đưa lưng về phía của anh, muốn đuổi người đi.

“Được rồi, được rồi, không làm khó em nữa. Tôi đi ra ngoài đây. Ngủ ngon!” Doãn Quang Huy bật cười rồi khép cửa phòng cô lại.

Sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Lăng Lỵ ngóc đầu nghe ngóng. Sau khi xác định là anh đã ra ngoài, cô nhìn cánh cửa đóng kín, rồi ngắm nhìn “bùa đuổi mộng” ở đầu giường, trong lòng thật rối loạn, phủ chăn lên đầu trùm mình lại.

“Đồ ngốc! Rõ ràng là đã có người yêu rồi mà còn đối xử với người khác tốt như vậy. Ngộ nhỡ… Thích anh rồi thì phải làm như thế nào đây…”

Trong phòng cô chỉ còn lưu lại âm thanh thở dài.