Binh Vương Trở Về

Chương 46: Tốt cho chúng ta?

Hồ Vệ Bưu cũng không có bất kỳ khẩn trương nào, khóe miệng ngược lại toát ra một tỉa tươi cười nhàn nhạt:

“Ta khuyên ngươi đừng lấy trứng chọi đá, hiện tại cúi đầu nhận sai, đối với các ngươi đều tốt. Nếu không... chuyện Bạch gia và Trình gia trả thù, không phải là chuyện các ngươi có khả năng gánh chịu... Tốt hơn là ngươi nên tin ta, bởi vì ta là muốn tốt cho các ngươi. ”

Lúc Hồ Vệ Bưu nói chuyện, một luồng khí vô hình cũng bắt đầu tỏa ra từ cơ thể ông ta, bầu không khí tại hiện trường trở nên u ám hơn rất nhiều!

"Tốt cho chúng ta?" Mạc Phàm nhìn Hồ Vệ Bưu, thanh âm rất lãnh đạm, nhưng mà mỗi một câu nói ra đều tràn ngập áp. lực:

"Nguyên nhân cụ thể ngươi cũng không hỏi, đã muốn ta cúi đầu xin lỗi? Bạch gia cùng Trình gia bây giờ vô lý đến mức này sao?"

Chưa hỏi rõ sự tình đã bắt buộc Mạc Phàm nhận sai? Ai đã cho họ sự tự tin như vậy?

Nhưng mà, Mạc Phàm nhìn chăm chăm Hồ Vệ Bưu, nhìn thêm vài lần, không hiểu sao có chút quen mặt.

Trình Thanh Dương tiếp lời, cười lạnh nói năm đấm ai mạnh, đạo lý ở trên tay người đó!”

Rất đơn giản,

Hồ Vệ Bưu đầu tiên liếc nhìn Mạc Phàm, sau đó nhìn về đội giám sát đặc biệt do Lý Phóng Minh đứng đầu, nhẹ nhàng nói:

"Đừng tưởng rằng có đội giám sát làm chỗ dựa, ngươi có thể chống lại Trình gia, trước kia, đội giám sát đặc biệt của Bắc An xuất hiện tai nạn thương vong nghiêm trọng, cũng không phải một, hai lần.”

Những lời này của Hồ Vệ Bưu quá rõ ràng! Hẳn muốn cho. đội giám sát đặc biệt này xuất hiện thương vong nặng nề!

Nghe xong những lời này, trong mắt Lý Phóng Minh đã tràn đầy sát khí!

“Làm theo lời ta nói, ta sẽ giữ cho ngươi một mạng.” Hồ. Vệ Bưu nhìn chăm chăm Mạc Phàm, năng lượng trong cơ thể đã bắt đầu khởi động.

Trình Thanh Dương mặc dù đã dùng nước Nguyên Tinh bồi dưỡng cơ thể nhiều năm. Nhưng vẫn còn chưa bước vào ngưỡng cửa của võ giả, giờ phút này hắn đứng gần Hồ Vệ Bưu, liền cảm thấy không thở nổi!

Hản lùi ra xa hai bước, tránh được khí tức khủng bố kia. Trình Thanh Dương hung tợn nói:

“Hồ thúc, giúp ta phế đi tên này! Người Tống Tử Viện bảo †a tìm chính là hắn!”

Ánh mắt Mạc Phàm ánh mắt hơi sáng lên, sau đó rất có hứng thú nói:

"Tống Tử Viện? Xem ra mọi chuyện còn thú vị hơn ta tưởng! Ta còn đang đợi cô ta đến xin lỗi đây!”

"Đúng vậy, Tử Viện nhờ ta phế ngươi. Lần này ngươi gặp xui xẻo rồi! Ha ha hal” Trình Thanh Dương cười lớn:

"Chờ xử lý ngươi xong, ta lại giúp Tử Viện đi lấy lại quyền lực ở Tống gia, Hồ thúc, nhanh lên đi, ta không đợi nổi nữa rồi!"

Trình Thanh Dương cùng Hồ Vệ Bưu đều cho rắng, chân của Bạch Tam Diệp là bị đội giám sát đặc biệt chặt đứt. Còn Mạc Phàm trước mặt này hoàn toàn không phải là đối thủ của Hồ Vệ Bưu.

Hồ Vệ Bưu thản nhiên nói: "Tất cả các ngươi, toàn bộ đều quỳ xuống.”

'Thoáng dừng lại một chút, hắn nhìn về phía Mạc Phàm: "Còn ngươi, tự mình chặt đứt cánh tay phải, Trình gia liền có thể tha cho ngươi một mạng, ta nói lời giữ lời!”