"Ở trên bàn ăn cười đến vui vẻ như vậy, đến trên giường còn không biết cười thành bộ dáng gì?" Người đàn ông đeo. kính, dâʍ đãиɠ nói một câu.
Bạch Chấn Dương hung tợn trừng mắt nhìn hẳn một cái, sau đó gọi người phục vụ lại thì thầm vài câu.
Nhân viên phục vụ liên tục gật đầu, sau đó anh ta đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ, đi về phía chiếc bàn nơi Mạc Phàm đang ngồi.
"Tiểu thư, bên kia có vị tiên sinh đưa cho cô một chai rượu." Người phục vụ đi tới trước bàn, cung kính nói với Hạ Tiểu Y:
"Đây là loại rượu đắt tiền nhất trong khách sạn của chúng tôi, trị giá mười hai vạn tệ”
Đôi lông mày xinh đẹp của Hạ Hiểu Y khẽ cau lại. Cô cũng không hỏi người phục vụ là ai đưa tới, trực tiếp nói:
"Không cần, trả lại cho anh ta, tôi chỉ uống rượu của anh rể tôi."
"Cái này..."
Nhân viên phục vụ vẻ mặt khó xử, hắn cũng không nghĩ tới, cô gái xinh đẹp này lại có thể từ chối không chút lưu tình.
Giá trị chai rượu này cũng rất đắt nha. Một thanh niên dưới 20 tuổi có thể giàu đến mức tùy tiện mua một chai rượu với giá này. Như vậy gia đình cậu ta còn giàu đến mức nào? Nhân cơ hội này kết giao với một người như vậy chẳng phải là điều tốt sao?
Hạ Hiểu Y thấy nhân viên phục vụ khó xử, liền nói: "Thôi được, tôi tự mình trả lại cho anh ta.”
Nói xong, nàng quay mặt lại, thấy được Bạch Chấn Dương. Hắn ta cũng đang mang theo một số bạn cùng lớp, đi về phía bàn ăn này. Từ xa cũng có thể nhìn thấy nụ cười âm trầm trên mặt Bạch Chấn Dương.
“Thì ra là rượu của hắn ta đưa” Hạ Tiểu Y nhẹ giọng nói, dường như có chút không vui.
Mạc Phàm thấy thế liền mỉm cười: "Hiểu Y, người theo. đuổi em hình như không tốt tính lắm!”
Đối với Mạc Phàm đã quen với sinh tử mà nói, chuyện những học sinh này tranh giành tình cảm này là quá nhỏ bé, không đáng để mắt đến.
“Hừ, em không muốn nói chuyện với hẳn, hẳn so với anh rể kém xa” Hạ Hiểu Y bĩu môi.
"Hiểu Y, vì sao lại không nhận rượu của tôi?” Bạch Chấn Dương nặn ra một nụ cười nửa miệng mà nói:
"Đây là rượu mừng của tôi, chúc mừng cậu đạt điểm cao trong kỳ thi."
"Cảm ơn, tuy nhiên chúng ta chỉ là bạn học bình thường, không cần tiêu nhiều tiền như vậy, quá đắt, tôi không nhận nổi món quà này. Ý tốt của cậu tôi xin nhận.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hiểu Y không có biểu tình gì, thản nhiên nói.
Cô đối với Bạch Chấn Dương này cũng không có ấn tượng gì quá tốt.
Bạch Chấn Dương mỉm cười, nhưng ánh sáng trong mắt lại có chút u ám, anh quay đầu nhìn Mạc Phàm:
“Đây là ai vậy? Hiểu Y, cậu không giới thiệu một chút sao?”
"Đây là..." Hạ Tiểu Y nói nửa chừng, chữ “anh rể” còn chưa nói ra, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, lời nói liền thay đổi:
“Đây là bạn trai tôi vừa mới kết giao, anh ấy rất giỏi.” Nói xong, cô trực tiếp kéo Mạc Phàm ra khỏi ghế ngồi, vòng tay ôm lấy anh, vẻ mặt tràn đầy nhiệt tình nhìn Bạch
Chấn Dương.
Mà nụ cười này, rơi vào trong mắt Bạch Chấn Dương không khác gì kɧıêυ ҡɧí©ɧ!
Mới kết giao? Rất giỏi?
Giỏi về cái gì? Không thể không nói, câu khen ngợi này của Hạ Hiểu Y quá dễ thu hút trí tưởng tượng của mọi người.
Mạc Phàm bị Hạ Hiểu Y làm cho trở tay không kịp, hắn ho khan hai tiếng: "Xin chào.”
Bạch Chấn Dương nhìn Mạc Phàm, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi:
“Anh chính là bạn trai của Hiểu Y? Tôi theo đuổi Hiểu Y lâu như vậy, không ngờ lại bị anh cướp tay trên. Chúc mừng anh!”
Lời nói chúc mừng nhưng giọng nói là một mảnh lạnh như: băng.