Binh Vương Trở Về

Chương 8: Đến muộn rồi

“Tống tiểu thư, nếu như tôi nghe không lầm, vừa rồi cô chính là đang uy hϊếp người này?” Mỗi một chữ Lý Phóng. Minh phun ra đều lạnh thấu xương:

"Nếu như để cho tôi nghe được cô nói ra những lời tương tự như vậy, thì đừng trách đao kiếm vô tình”

Người từ trên chiến trường đi xuống, trên người tự nhiên mang theo một cỗ khí thế không giống người thường, giờ phút này khí tức của Lý Phóng Minh toàn lực kích hoạt, những người bình thường có mặt đều bị áp chế không nói nên lời!

'Tống Tử Viện cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, hai tay không ngừng run rẩy!

“Thu đội!”

Lý Phóng Minh rút trường đao ra khỏi cột, nói với thuộc hạ của mình:

"Mang Tống Viễn Đông trở về! Ngoài ra, xin mời cô Tống gần đây đừng rời khỏi Bắc An, chúng tôi có thể yêu cầu cô hợp tác điều tra bất cứ lúc nào!"

'Tống Tử Viện thoạt nhìn còn rất cứng rằn, còn không muốn nhận thua, thanh âm của nàng khẽ run rẩy nói:

"Lý đội trưởng, nếu anh làm như vậy, đối với giám sát trưởng Tề anh định ăn nói thế nào? Anh sẽ sớm bị trục xuất khỏi đội giám sát đặc biệt!”

Bước chân Lý Phóng Minh dừng lại, sau đó trào phúng cười cười: "Có lẽ, qua tối nay, giám sát trưởng Tê sẽ không

còn là giám sát trưởng nữa.”

Lượng thông tin được tiết lộ trong câu này thực sự quá lớn!

Sau tối nay, giám sát trưởng mất chức?

Nghe có vẻ như là chuyện khó tin, nhưng không ai trong số những vị khách có mặt nghi ngờ điều đó!

Bọn họ đều đang suy đoán xen người cường hãng trên đài kia là ai, vậy mà lại có được năng lực như vậy!

Trước mắt bao người, Lý Phóng Minh không ôn chuyện với Mạc Phàm, mà chào anh ta một lần nữa trước khi rời đi.

Toàn bộ sảnh tiệc lại lặng ngắt như tờ, kim rơi có thể nghe thấy.

Vẻ mặt Mạc Phàm trở nên dịu dàng hơn một chút, nói với Hạ Thiên Kỳ:

"Không có việc gì nữa rồi, mang theo Hiểu Y, chúng ta rời đi”

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ ngấn lệ, nặng nề gật gật đầu.

Hạ Thiên Kỳ biết rằng từ hôm nay trở đi, sẽ không ai dám bắt nạt chị em cô nữa, và những ngày thận trọng trước đây sẽ hoàn toàn thay đổi.

Mà Trương Kim Cương thì ngơ ngác ngồi tại chỗ, hắn biết mình hoàn toàn xong đời! Tống gia không có khả năng buông tha cho hắn!

Hy vọng trả hết nợ cờ bạc bằng việc ép bán Hạ Thiên Kỳ đã hoàn toàn trở nên vô ích!

Tòa nhà chung cư cũ, tầng trên cùng, đã xuống cấp, khắp nơi trên trần đều có thể nhìn thấy dấu vết của nước mưa.

Đây là nơi Hạ Thiên Kỳ và Hạ Hiểu Y nương tựa lẫn nhau, tuy rằng đồ nội thất đơn giản kiểu cũ, nhưng chúng được lau chùi rất gọn gàng. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên đồ nội thất phủ một tầng bụi mỏng.

Trong hai tuần Hạ Hiểu Y biến mất, Hạ Thiên Kỳ đã phải chịu áp lực rất lớn, có trời mới biết cô ấy sống sót như thế nào.

Mạc Phàm nhìn căn nhà đơn sơ này, trong lòng khó chịu như bị kim châm, vô cùng tự trách mình.

Hạ Thiên Minh đã lập vô số chiến công trên tiền tuyến, thậm chí còn hy sinh tính mạng, nhưng gia đình anh lại trải qua cuộc sống bị người ta khi dễ như vậy.

“Đến muộn rồi...” Anh khẽ thì thầm với chính mình. Mạc Phàm nắm chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà anh không hề hay biết.

Hạ Hiểu Y ngày thường vẫn luôn lạc quan vui vẻ, giờ phút này vẫn chưa khôi phục lại trạng thái hoảng sợ đó, cô đang nằm chặt góc áo của chị mình, khớp ngón tay đã trảng bệch, trong miệng không ngừng lặp lại:

“Chị ơi, em không muốn chị gả cho tên khốn đó, em không muốn chị gả cho Tống Viễn Đông...”

Hạ Thiên Kỳ đau lòng ôm lấy em gái, nhẹ giọng an ủi. Cô biết, hai tuần nay, Hạ Hiểu Y nhất định đã chống đối Tống Viễn Đông, không chịu nhượng bộ. Đối với một cô gái mười bảy tuổi, chuyện này thực sự không dễ dàng gì.

"Thiên Kỳ, gần đây em và Hiểu Y đều mệt mỏi, ngủ một giấc trước đi, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì nữa” Mạc

Phàm nói với Hạ Thiên Kỳ.

Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ mông lung, trong mắt mơ hồ có sương mù dâng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch:

"Anh thật sự là anh Mạc Phàm sao?” Sau khi thoát khỏi nanh vuốt của Tống Viễn Đông và trở về nhà, cô cảm thấy như mình đã chết, mọi thứ trước mắt đều quá hư ảo.

Nhìn ánh mắt mờ mịt của Hạ Thiên Kỳ, Mạc Phàm đau lòng vô cùng, nhưng vẫn nở nụ cười:

"Là anh, anh vẫn luôn còn sống. Hiện tại đã đến thời hạn, anh đã trở lại”

Một câu giải thích quá mơ hồ!

"Anh Mạc Phàm, cám ơn anh”" Hạ Thiên Kỳ lấy tay lau đi nước mắt: "Nếu như không phải anh hôm nay...”

Mạc Phàm đưa tay ra, vỗ nhẹ vào cánh tay của Hạ Thiên Kỳ, nhẹ giọng nói:

“Đã là người nhà, không cần phải nói cảm ơn. Em đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại cứ giao cho anh.”

“Vâng” Hạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng gật đầu với Mạc Phàm. Sau đó cô nhìn cô em gái đang đang còn hoảng hốt mà nói:

"Hiểu Y, chúng ta nghe lời anh ấy, ngủ một giấc thật ngon, vừa tỉnh lại liền quên hết những chuyện này, được không?”

Năm năm trước, Hạ Hiểu Y mới mười hai tuổi, đối với tang lễ phát sóng trực tiếp toàn quốc kia, chỉ là có ấn tượng mơ hồ.

Thiếu nữ này chỉ đờ đẫn gật gật đầu, trong con ngươi cũng rất khó tìm được linh động ngày xưa.

Khi tảng đá đè nặng trong lòng được trút bỏ, tinh thần hai chị em bỗng thảnh thơi, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ say... Có lẽ đây là giấc ngủ bình yên nhất mà họ có được trong mấy năm qua.

Mạc Phàm canh giữ ở cửa phòng ngủ, anh nhìn căn nhà cũ nát, trong mắt tràn đầy hối hận cùng tức giận, sau đó nhìn hai chị em đang ngủ say, ánh mắt lại trở nên dịu dàng.

“Anh sẽ giống như anh trai ruột, bảo vệ các em." Mạc Phàm nhẹ giọng nói.

Anh không dám nghĩ, nếu anh không xuất hiện, hoặc nếu anh xuất hiện muộn hơn một chút, hai chị em sẽ gặp phải số phận bi thảm như thế nào.

"Lão Hạ.." Mạc Phàm thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm, ngươi đã vì quốc gia này chảy hết máu, ta tuyệt đối không cho phép... ngươi rơi nước mắt ở một thế giới khác.”

Sau đó, Mạc Phàm đi ra ban công, lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số dài.

Loại số này cực kỳ đặc thù, xem ra không năm trong quy tắc số điện thoại của Đại Hạ!

Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Mạc Phàm cực. kỳ lạnh lùng, mỗi lời anh nói ra đều giống như băng giá ngàn năm.

"Tôi đã trở lại, nhưng... rất không hài lòng” Mạc Phàm nói. "Tại sao không hài lòng?" Giọng điệu ở đầu dây bên kia có chút ngưng trọng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu trở

về vì sao không nói cho chúng tôi biết?”

Mạc Phàm không có trả lời câu này, ánh mắt lạnh lùng, giống như ẩn chứa băng tuyết ngàn năm.

“Tôi cần một lời giải thích, nếu bây giờ ông không thể cho tôi. Vậy tôi sẽ xách dao đến quân bộ để tìm ông!”