Phản Diện Trùng Sinh Kết Hôn Cùng Thượng Tướng Thô Bạo

Chương 48: Kí ức lần đầu gặp gỡ

Năm mười bảy tuổi, thời điểm Thẩm Thịnh Quân bỏ nhà đi là vào mùa đông nên tuyết rơi rất nhiều, không khí hoàn toàn chìm ngập trong cái lạnh đầy giá rét.

Hắn lúc đó vừa không có tiền vừa không mang theo bất cứ món gì trừ một vài bộ quần áo mỏng manh, biết rõ sẽ bị lạnh, sẽ không có chỗ ở nhưng hắn lại ngốc nghếch đến lạ, đến cả một cái áo khoác cũng không thèm mang theo.

Cuối cùng lại phải ngồi rúc vào một góc nhằm tìm lấy sự ấm áp, bản thân Thẩm Thịnh Quân lúc đó lại rất sĩ diện, thà lạnh thà đói chứ cũng không muốn trở về nhà ngay lúc này. Chỉ vừa mới bỏ đi chưa đầy một ngày, hắn mà quay về ngay lúc này thế này cũng chị cha mình cười nhạo cho mà xem.

Trùng hợp làm sau ngày hắn bỏ nhà đi lại đúng vào ngày Thiệu Huy cùng mẹ đi ngang qua khu vực đó, cậu nhóc tầm chín mười tuổi với đôi mắt tròn xoe chạy lại gần nhìn hắn với ánh mắt tò mò.

Cậu bé nắm tay mẹ mình nói: "Mẹ, ở đây có anh trai bị lạnh này, hay là mình giúp anh đi."

Kim Mai nhìn hắn với vẻ mặt chán ghét, đối với một người trước giờ luôn sống trong nhung lụa giàu sang như bà, cái mà bà ghét nhất chính là những kẻ bẩn thỉu nhem nhuốc như hắn.

Sợ con trai mình dính phải sự bẩn thỉu đến từ hắn, bà kéo tay cậu tiếp tục bước đi: "Mặc kệ người ta đi con, mình về nhà thôi đừng ở đây nữa con à."

Thiệu Huy mặc dù rất muốn nán lại để hỏi anh trai nhỏ đáng thương này có cần sự giúp đỡ gì hay không nhưng ngặt nỗi lực tay của Kim Mai lại quá lớn, một tay kéo cậu trở về nhà.

Ngỡ rằng cuộc gặp gỡ của hai người chỉ ngắn ngủi thế thôi, nhưng không, đến khi trời gần sập tối hắn lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng tròn trịa nhỏ bé ấy của nhóc con bước đến trước mặt mình.

Cậu ngồi xuống nhìn Thẩm Thịnh Quân với đôi mắt tròn xoe hỏi: "Anh trai, anh có đói không?"

Thấy hắn ngồi ở đây từ buổi trưa, đến giờ dáng ngồi vẫn không có chút thay đổi cậu liền biết từ trưa đến giờ hắn vẫn chưa từng rời khỏi đây.

Cậu từng gặp rất nhiều người giống hắn bây giờ, đa phần họ đều là những người vô gia cư nghèo khổ không tiền không nhà chỉ có thể dựa vào lòng thương của người qua đường mà sống sót qua ngày.

Ngày đông đa phần mọi người đều ít khi ra khỏi nhà, cậu lo sợ hắn sẽ chết vì đói nên mới lén lút chạy đến đây hỏi thăm hắn.

Thẩm Thịnh Quân nhớ rõ cậu nhóc trước mặt này, vẻ bề ngoài của cậu đối với hắn có rất nhiều ấn tượng. Cậu nhóc hoàn toàn khác biệt với những đứa trẻ khác hắn thường gặp, cùng một độ tuổi nhưng ánh mắt của chúng lại chứa đầy sự mưu mô toan tính, ai lại có thể ngờ được nó sẽ đến từ một đứa trẻ chỉ mới chín mười tuổi đầu đâu chứ, còn với cậu đôi mắt lại chữa đầy sự ngây thơ hồn nhiên đúng với lứa tuổi của mình. Hẳn là lớn lên trong sự nuôi dưỡng bao bọc của gia đình nên mới dưỡng nên một con người như vậy.

Tuy nhiên hắn cũng sẽ không quên được ánh mắt khinh miệt của mẹ cậu dành cho mình, giận cá chém thớt hảo cảm giữa hắn đối với cậu lập tức trở về số âm.

Hắn lạnh nhạt mở miệng, giọng nói bởi vì nguyên một ngày không uống nước trở nên khàn đến đáng sợ.

"Cút!"

Dù bị đuổi đi với thái độ không mấy tốt đẹp, thế nhưng Thiệu Huy lại rất kiên quyết không chịu rời đi. Cậu nhét túi bánh bao mà mình vừa mua trên đường tới đây cho hắn, mỉm cười nói: "Bánh em mới mua, còn nóng, anh ăn cho đỡ đói."

Nụ cười cậu lúc đó đối với hắn giống như một thiên thân nhỏ cứu rỗi hắn khỏi cái đói giữa mùa đông lạnh lẽo, không chỉ dừng lại ở đó, cậu vì lo sợ hắn bị lạnh nên trước lúc rời khỏi nhà đã cố ý mặc chiếc áo khoác với kích cỡ lớn hơn cơ thể mình. Trông cậu lúc đó chẳng khác gì một đứa con nít muốn tập tành làm người lớn nên lấy quần áo cha mẹ mình mặc vào cả.

Kỳ thực áo khoác này là do người chú trước giờ chưa từng một lần gặp mặt của cậu gửi tặng, mặc dù rất tiếc nhưng đó là chiếc áo khoác duy nhất có kích cỡ lớn mà cậu có.

Cởϊ áσ khoác ra, cậu cẩn thận đắp lên người hắn kẻo để hắn lạnh đến chết cóng, mặc cho bản thân đang dần run lên vì cái lạnh.

Bất ngờ vì hành động của cậu, hắn mấp máy đôi môi khô như muốn nứt ra của mình muốn hỏi "tại sao lại giúp tôi" nhưng mãi một lúc sau vẫn không thể nào phát ra âm thanh.

Thiệu Huy lại chú ý đến hành động nhỏ này của hắn, nghĩ rằng hắn đang khát nước nên cậu nói: "Em quên mất việc mua nước, anh ngồi ở đây chờ em một lúc, em chạy đi mua nước cho anh!"

Ngay lúc vừa muốn xoay người chạy đi, cậu bỗng bị hắn kéo lại. Đột ngột bị kéo khiến cậu ngã về phía sau theo quán tính, may mà hắn đưa tay ra đỡ kịp không thì bản thân cậu đã phải ngã trên nền tuyết lạnh lẽo này rồi.

Đôi mắt nhỏ của cậu nhìn hắn chứa đầy sự thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì sao anh?"

Hắn im lặng quan sát nét mặt cậu một lúc rồi hỏi: "Cậu tên gì?"

Nghe hỏi đến tên mình, cậu rất nhanh liền trả lời bằng nụ cười vui vẻ: "Em tên là Thiệu Huy!" Dường như cậu nhóc rất thích giới thiệu tên mình với những người khác.

Thẩm Thịnh Quân lẩm bẩm: "Thiệu Huy..."

Không ngờ nó lại rơi vào tai cậu khiến cậu lầm tưởng rằng anh đang gọi mình, theo bản năng trả lời: "Dạ?"

Vẻ mặt ngoan ngoãn cùng giọng nói đầy non nớt này khiến hắn cảm thấy run động không thôi, ở độ tuổi mười bảy này việc run động đối với một người là điều hết sức bình thường, nhưng run động với một đứa trẻ chỉ mới chừng ấy tuổi như vậy lại rất bất thường với một kẻ chưa có một mảnh tình vắt vai nào như hắn.

Tự nhiên cảm thấy hắn đang trâu già gặm cỏ non.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng hiện qua đầu rồi thôi, dù gì cũng chỉ mới gặp lần đầu chắc gì sau ngày hôm nay hai người còn có cơ hội gặp lại.

Thiệu Huy thấy anh trai gọi tên mình nhưng đến một lúc sau vẫn chưa có ý định nói thêm câu gì khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu, gọi cậu chi mà không nói gì hết vậy này?

Cậu nghiêng đầu gọi: "Anh trai nhỏ?"

Đúng lúc này hắn lại nói: "Cảm ơn."

Lần đầu tiên nói ra câu cảm ơn với một ai đó khiến hắn có hơi gượng miệng, phải đấu tranh tâm lí rất lâu mới có thể phát ra được hai chữ này. Dù sao thì cậu cũng là người giúp đỡ hắn, không thể chỉ vì sỉ diện mà đến một câu cảm ơn cũng không có được.

Cậu cười tươi nói: "Hì hì, không có gì." Mũi cũng hai má đỏ lên vì lạnh khiến nụ cười này càng nổi bật hơn trong mắt hắn.

Một lần gặp gỡ này khiến hắn nhớ mãi không quên cậu nhóc ngày đông năm ấy, sau khi được gia đình tìm thấy và mang trong tình trạng sốt đến mơ hồ phải tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian hắn mới có thể khỏe lại. Vậy mà sau khi hết bệnh hắn lại lập tức nhờ người điều tra thông tin về đứa bé đã giúp đỡ mình, biết được cậu là con trai độc đinh của nhà họ Hoàng năm nay chỉ mới tròn mười tuổi.

Hắn cũng biết bởi vì ngày hôm ấy giúp đỡ cậu mà cậu bị sốt đến liệt giường, suốt một tháng trời nằm trong trạng thái mê mang khiến hắn vừa lo vừa xót.

Thẩm Thịnh Quân vừa mới khỏe lại, hắn biết rõ cơn sốt đó khó chịu đến mức nào, đến cả một người đã mười bảy tuổi như hắn còn bị nó hành đến mệt lên mệt xuống thì đứa trẻ đó sẽ chịu biết bao nhiêu thống khổ?

Từ ngày hôm đó hắn không còn làm loại chuyện trẻ con như bỏ nhà đi bụi để chứng minh sự trưởng thành của mình nữa, thay vào đó hắn lại đợi đến năm mười tám tuổi đệ đơn xin phép được đi nhập ngũ.

Hắn muốn bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ Thiệu Huy, cật lực huấn luyện hơn tám năm trong quân đội, đợi đến tận năm cậu nhập ngũ hắn chủ động mở lời xin cấp trên cho mình trở thành chỉ huy chịu trách nhiệm huấn luyện nhóm tân binh của cậu.

Thẩm Thịnh Quân sau khi trở thành chỉ huy liền rất tâm huyết với chức vụ của mình, hằng ngày tận tình hướng dẫn nhóm tân binh tập luyện nhưng nhiệt tình nhất lại chỉ có duy nhất một mình cậu.

Hắn vốn định đợi hai năm qua đi, đợi cho đến khi Thiệu Huy xuất ngũ sẽ giải ngũ rời đi theo cậu. Nhưng vô tình hắn lại nghe thấy cậu cùng bạn bè trò chuyện ở nhà ăn, cậu nói bản thân mình rất ngưỡng mộ những người có chức vụ cao trong quân đội, cảm thấy họ thực sự rất ngầu.

Thẩm Thịnh Quân liền bởi vì câu nói này mà kiên trì tiếp tục lăn lộn trong quân đội, cố gắng từng ngày bước lên vị trí cao như cậu muốn nhìn thấy.

Đến cuối cùng sau khi hắn đã có được vị trí Đại tướng, cậu lại bởi vì hãm hại mà bị kết tội và rồi bị xử tử ngay trong tù.

Hắn lúc đó tựa như phát điên, muốn xông đến nhà kẻ đã hãm hại cậu mà gϊếŧ chết kẻ đó nhưng lại bị những người đồng đội của mình ngăn cản lại. Họ không muốn hắn bởi vì kích động mà làm ra chuyện thiếu suy nghĩ, ít nhất cũng phải lên kế hoạch để vạch trần bộ mặt của kẻ đó trả lại công bằng cho Thiệu Huy.

Hắn cũng kiên trì, chờ đợi cho ngày kế hoạch của bản thân mình thực sự thành công...