Tổ Nhi bất ngờ kêu rống, cử động cơ thể ngồi bật dậy, nhưng mà bản thân vốn đã quên là mình đang bị kiềm chặt, lúc cô ngồi dậy, vô tình đẩy c.ôn thịt càng vào sâu trong hang ngọc bích.
Tang Niên giật mình rít lên vài tiếng, miệng mắng chửi vài câu:
- Mẹ nó!
Chửi xong, Tang Niên cũng ngồi thẳng người, tầm mắt nhìn đến nơi giao hợp giữa hai người, cậu gắt gao ôm lấy eo thon của Tổ Nhi, miệng lên tiếng:
- Tổ Nhi, xin lỗi, đã không thể dừng lại được nữa rồi.
Dứt lời, Tang Niên bắt đầu dùng lực đẩy eo, có điều lần này rất nhẹ nhàng, cậu hết sức ôn nhu mà nhấp nhô, chỉ sợ bản thân hung hăng như khi nãy, khiến cho Tổ Nhi bị đau.
Trong lòng cậu cũng không ngừng chửi trách chính mình, vì tức giận một cách hồ đồ, còn chưa kịp phân rõ lý lẽ đã đàn áp Tổ Nhi.
Cậu... Thật có lỗi với cô.
Tổ Nhi vẫn còn rất đau, nhưng lần này cũng cảm nhận được sự dịu dàng từ Tang Niên, cô cũng rất phối hợp, thả lỏng cơ thể, mắt nhắm chặt lại không dám nhìn.
Biết cô cũng rất căng thẳng, Tang Niên vuốt nhẹ gò má vướng đầy nước mắt của cô, sau đó liền cởi trói cho cô.
Được giải thoát, tự do hoạt động, Tổ Nhi lần này mới chịu mở mắt, đôi tay đặt lên lưng phía sau của cậu, lâu lâu nhận được cơn đau ở phía dưới, cô nhăn mặt báu chặt ngón tay vào lưng Tang Niên.
Cậu hiển nhiên không hề cảm nhận được chút đau đớn này, vả lại... Làm cô đau chính là lỗi do cậu.
Cơ thể đúng là không thể nghe theo lý trí, dần dần cơn đau đi qua, Tổ Nhi cảm nhận được chút khoát cảm mới mẻ, cổ họng bất giác ngân nga vài tiếng rêи ɾỉ.
Tang Niên như nhặt được vàng, biết rõ Tổ Nhi đã có thể thích ứng được gậy lớn của mình, cậu mừng đến phát điên. Bắt đầu tăng thêm lực đạo, nhấp vào càng lúc càng sâu, càng liên tục.
Tổ Nhi cắn môi, giọng nói đứt quãng:
- Chậm chút... Tớ chịu không nổi.
Tang Niên khẽ cười, sung sướиɠ nói:
- Chậm? Làm sao mà chậm được cơ chứ.
Lực đạo càng tăng nhanh, xem như là Tổ Nhi đã thật sự chấp nhận phần cơ thể của cậu, cậu ra sức càng đánh càng hăng.
Xương mu mạnh bạo va chạm mạnh vào nộm thịt non mềm.
Chút kinh nghiệm tình thú này cậu vốn chẳng có, nhưng mà chính mình vẫn ra sức giúp cô thoả mãn.
Có điều... Trong cô quá bóp, siết chặt lấy cậu, hơi thở nặng nề không thể co giãn.
Cứ thế, chỉ mới trôi qua 6 phút, Tang Niên trực tiếp bắn dòng sữa nóng vào sâu trong cơ thể Tổ Nhi.
Còn đang thấp giọng kêu rên, Tổ Nhi liền đơ mặt, đôi mắt chớp chớp nhìn đến Tang Niên, sau đó cô thấp giọng hỏi:
- Cậu... Bắn rồi? Chỉ tầm hơn 5 phút?
Sự kiêu ngạo của bản thân dường như giây phút này đều bị gỡ bỏ.
Tang Niên mặt mũi hầm hầm, tay đưa lên bóp chặt hai má của Tổ Nhi, sau đó cậu cúi xuống hôn lên môi cô một cái.
- Lần đầu nên hơi bỡ ngỡ, cậu yên tâm, làm tiếp theo tớ sẽ làm chết cậu.
- Ha ha ha.
Tổ Nhi không kiềm được lòng, bỗng cười lớn, bụng rung rung.
Mà bên trong Tổ Nhi, tiểu đệ Tang Niên còn nằm ở đó, bụng cô rung lên, động đến tiểu đệ vừa mới ngủ kia, phút chốc liền căng cứng thức dậy.
Nhận ra bên trong thứ đó đang to dần lên, Tổ Nhi im chặt miệng không dám cười.
Lúc này đến lượt Tang Niên cười khẩy, vẻ mặt đắc ý hướng đến Tổ Nhi, bị cậu nhìn chăm chăm, cô rùng mình rụt cổ.
Cứ thế, dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tổ Nhi, Tang Niên bá đạo đè cô dưới thân, tiếp tục ra vào nơi hút chết người kia.
Cậu chỉ hận không thể cứ mãi ra vào nơi này.
Tổ Nhi bị cậu thao đến mức thở cũng không thở nổi, mệt mỏi nằm liệt trên giường, thở dốc khó khăn.
Tang Niên nằm sấp trên người Tổ Nhi, cô bị đè nặng, khẩn trương đẩy cậu sang nằm chỗ bên cạnh.
Cả hai nghỉ mệt được một lúc, thì lúc này điện thoại Tổ Nhi reo lên, cô giật mình muốn ngồi dậy với lấy cái cặp sách bị bỏ rơi nằm dưới sàn nhà.
Chỉ là vừa kịch liệt chinh chiến trên giường, sức lực sớm cạn kiệt, Tổ Nhi muốn trở mình ngồi dậy cũng khó.
May mà Tang Niên sức trai khoẻ mạnh, hết lòng giúp đỡ Tổ Nhi, cậu đứng dậy đi tới lấy cặp cho cô.
Cậu chẳng hề có chút gì gọi là sỉ diện, cứ thế mà loã thể đứng dậy đi tới lấy cặp sách cho Tổ Nhi. Cô nhìn thấy hết cảnh xuân, âm thầm nuốt nước miếng, rồi xấu hổ đỏ mặt.
Có điều đôi mắt vẫn duy trì tập trung lên người Tang Niên.
Tang Niên biết mọi ý nghĩ của Tổ Nhi, nên còn cố ý lượn lờ thêm vài vòng trước mặt cô, vẻ mặt xấu xa cười khoái trí.
Tổ Nhi nhấc tay còn chẳng nổi, thế là vẫn nhờ cậy vào Tang Niên, cậu thì rất vui vẻ mà hầu hạ cô.
Từ trong cặp sách lấy ra chiếc điện thoại cảm ứng màu hồng nhạt.
Là số của Cung Ân Tố, Tang Niên giúp Tổ Nhi vuốt máy nghe, còn bật âm ngoài giúp.
- Alo.
Phía bên Cung Ân Tố lên tiếng, giọng nói có vài phần khẩn trương.
- Tớ đây, sao thế?
Nghe thấy Tổ Nhi đáp lại, Cung Ân Tố gấp rút nói:
- Tại sao giờ này còn không lên lớp, đã trễ một tiết rồi đấy. May mà tiết đầu là tự học, bây giờ cậu mau lẻn vào cổng phía sau mà đi vào đi.
Tổ Nhi nghe xong giật mình, mắt trợn to nhìn Tang Niên. Cậu cũng rất bất ngờ, sau đó lấy điện thoại của mình ra, để nhìn giờ giấc.
Đã 8h45, trễ học hơn tận 1 tiếng đồng hồ.
Toi rồi....
Tổ Nhi gật gật đầu, nói với Cung Ân Tố:
- Mình biết rồi, sẽ tới trường ngay đây.
- Ok, để có gì mình tìm cớ giúp cậu.
Cúp máy xong, Tổ Nhi cố sức ngồi dậy, nhưng rất nhanh liền bị Tang Niên đè xuống, cậu thấp giọng nói:
- Đừng động, ngủ tiếp đi, xem như là nghỉ học buổi sáng.
- Nhưng....
Tang Niên nghiêm mặt nhìn Tổ Nhi, cô tự nhận thức rõ, nếu cứ làm trái lời cậu, thì hậu quả sẽ khó lường được.
Vì vậy Tổ Nhi bụm chặt miệng, gật gật đầu nhỏ vâng lời Tang Niên.
Tang Niên mở khoá điện thoại Tổ Nhi, rồi vào khung chat của Cung Ân Tố, nhắn:
"Hay cậu xin nghỉ giúp mình buổi sáng có được không, mình đang hơi chóng mặt, nên chắc không đi học nổi đâu".
Cung Ân Tố lo lắng nhắn hỏi thêm vài câu, cuối cùng nhắn lại tiếng "Ok".