Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 33

Cung Ân Tố bị bọn người lạ mặt đưa vào một phòng ngủ cấp cao.

Có lẽ phòng tổng thống của khách sạn Rantle.

Chân tay bị trói chặt, trước khi đi, bọn họ còn nhét vào cổ họng cô thứ nước lỏng trong suốt nào đó.

Bắt Cung Ân Tố uống xong, bọn họ cùng đi ra ngoài nhanh.

Khoảng chừng 10 phút sau, thứ nước lỏng bắt đầu phát tán, như dòng nước nóng chảy khắp cơ thể của Cung Ân Tố, mọi thứ đều trở nên ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.

Bị cơn nóng làm cho bừng tỉnh, Cung Ân Tố thở dốc mệt mỏi, cả người vừa đau nhức, vừa nóng ran.

Cô nheo mắt quan sát mọi thứ xung quanh, phát hiện nơi lạ, lòng liền bất an lo sợ.

Cử động một chút nhưng không được, giờ cô mới nhận ra, bản thân đã sớm bị trói chặt, hai tay bị đưa ra phía sau lưng.

Phần gáy của cô khi nãy bị đánh, nên giờ có chút nhói đau lên.

Nhưng quan trọng nhất, chính là...cả người cô đều trở nên nóng ran, quá khó chịu, quá ngứa ngáy.

Miệng nhỏ thở dốc liên tục, ánh mắt mơ màng, dần dần tầm nhìn bị mờ đi, vài giọt nước ở khoé mắt xuất ra.

Dù sao cô cũng chỉ thiếu nữ mới lớn, nhưng nhiều lúc rảnh rỗi cô vẫn có hay đọc tiểu thuyết mạng, biết rõ tình trạng của mình giống trong vài tiểu thuyết thể loại Tổng tài bá đạo.

Cung Ân Tố cuối cùng cũng xác định. Bản thân thế mà lại bị hạ thuốc, còn là thuốc kí©ɧ ɖụ©!

Sự sợ hãi cồn cào trong lòng, Cung Ân Tố rất sợ, lỡ như....lỡ như cô thật sự bị thất thân thì phải làm sao đây?

Lúc này trong tâm trí Cung Ân Tố bỗng xuất hiện hình bóng của Hứa Hiên Trạch. Cô khẽ giọng kêu lên vài tiếng:

- Chú nhỏ, cứu cháu....

Đang rối loạn trong suy nghĩ của mình, thì phía ngoài cửa bắt đầu có tiếng động.

Có người mở cửa bước vào.

Không ai khác chính là Nghiêm Hùng, đi bên cạnh ông ta còn là một ông chú tuổi tầm 60, mái tóc màu hạt tiêu, bụng bự, dáng đi khập khiễng, chân cao chân thấp.

Nghiêm Hùng phát hiện Cung Ân Tố đã tỉnh, nhưng ông ta vẫn làm ngơ, miệng cười nhìn người đàn ông 60 tuổi kia.

- Thánh gia, đây là món quà tôi thành tâm tặng cho ông đấy, còn tươi mới đấy nha. Ông xem...hợp đồng kia...

Vẻ mặt đểu cáng hám tài bộc lộ, Nghiêm Hùng vô cùng lấy lòng người đàn ông kia.

Người đàn ông kia cũng chẳng thua kém gì Nghiêm Hùng, ánh mắt vui sướиɠ nhìn tiểu mỹ nữ đang nằm ngoan ngoãn trên giường kia, làn da trắng mịn, mặc trên người bộ váy đỏ ôm sát cơ thể, lòng ông ta rục rịch cơn thèm muốn.

Vỗ vào vai Nghiêm Hùng khen ngợi, gật đầu nói:

- Tốt lắm, rất hiểu chuyện. Cậu cứ yên tâm, hợp đồng kia không là vấn đề gì cả.

- Thế thì tốt quá, thôi, không làm phiền Thánh gia ngài nghỉ ngơi nữa. Tôi xin phép đi trước.

Nói xong, Nghiêm Hùng nhanh chân đi ra ngoài, để lại Thánh gia và Cung Ân Tố ở lại.

Trước khi đi còn cố tình liếc mắt nhìn về phía giường, thầm tiếc nuối tiểu thịt tươi kia.

Mắt nhìn thấy Thánh gia chuẩn bị tiến gần mình, Cung Ân Tố hoảng sợ la lên:

- Biến đi, đứng có tới gần tôi.

Cung Ân Tố vừa nhúc nhích cử động. Chỉ là ngoài ý muốn, mỗi lần cô cựa quậy, chân váy vốn dài ở gót chân đã bị động tác của cô làm cho kéo lên trên, gần qua đầu gối.

Đôi chân trắng nõn tinh tế của cô bị lộ ra. Lòng háo sắc của Thánh gia bắt đầu ngo ngoe rục rịch nổi lên, ông ta liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình, cười sảng khoái tiến tới, tay vuốt nhẹ làn da mềm mịn của Cung Ân Tố.

Cô giật mình rụt chân lại, cố gắng ngồi dậy, đối diện thẳng mặt với Thánh gia.

Thấy bản thân đã bị trói, khó thoát khỏi sự sờ mó làm loạn của ông ta, cô bắt đầu hít một hơi lạnh, trầm ngâm vài giây.

Thánh gia còn cho rằng cô đã biết sợ, chịu để im cho ông ta ra tay. Con cừu non biết thức thời chịu nghe lời.

Lòng vui sướиɠ càng lúc càng dâng cao, còn đang tính vuốt tiếp, thì bất ngờ giọng nói ngọt ngào đầy chết người của Cung Ân Tố vang lên:

- Ông là Thánh gia có phải không? Ngài đừng làm em sợ như thế chứ, em sẽ phục vụ tốt cho ngài mà, em rất là hiểu chuyện đấy.

Giọng điệu cùng ánh mắt của Cung Ân Tố, thật sự muốn câu dẫn chết người mà.

Thánh gia bị vẻ nhu thuận làm cho lu mờ tâm trí, gật đầu lia lịa nói:

- Tốt, phải thế chứ, em muốn ta làm gì em nào?

- Thánh gia ngài thật là, mau cởi trói cho em đi, nếu không thì em đây làm sao hầu hạ tốt cho ngài được. Có đúng không?

Ánh mắt ngấn lệ nhưng kiều diễm như ánh trăng sáng, thuốc kí©ɧ ɖụ© có tác dụng, làm cho sắc mặt Cung Ân Tố càng đỏ lên, hết sức câu dẫn.

Thánh gia chẳng chịu suy nghĩ tính toán, trực tiếp cởi trói cho Cung Ân Tố.

Cung Ân Tố vờ cười lấy lòng, nhanh chóng đứng dậy đi đến cạnh Thánh gia.

Ngón tay thon dài đưa tới trước mặt Thanh gia, ông ta sớm đã bị mê muội vẻ đẹp của cô, mặc cho cô hành động.

Nào ngờ ngoài sự tưởng tượng của ông ta, hành động của cô không phải hầu hạ ông ta, mà chính là muốn hại chết ông ta, khiến ông ta bị đoạn tử tuyệt tôn.

Cung Ân Tố dứt khoát đá vào hạ bộ của Thánh gia, xoay người nhìn đến gạt tàn thuốc trên đầu giường, cầm lên đập thẳng vào đầu của Thánh gia.

Ông ta đau đớn điếng người, vừa ôm đầu, vừa ôm hạ bộ ngã nhào xuống nền nhà.

Cung Ân Tố tranh thủ chạy ra ngoài cửa phòng. Thật may mắn là cửa không khoá, bên ngoài lại chẳng có người canh gác.

Bước chân khẩn trương chạy chạy, nhưng sức lực của cô có hạn, thuốc ngấm vào cơ thể, khiến cô mệt mỏi nhừ, đi được một chút lại phải dựa vào vách tường ngoài hành lang, liên tục thở dốc mệt mỏi.

Cơ thể vô cùng khó chịu, ngứa ngáy liên hồi, Cung Ân Tố cắn chặt mu bàn tay của mình, đôi tay trắng nõn bị ứa ra cả máu, cố gắng giữ bình tĩnh, không được để đánh mất lý trí.

Sắp tới thang máy, phía sau bắt đầu dồn dập tiếng bước chân, hẳn là đã bị phát hiện.

Cung Ân Tố gấp rút tiến tới thang máy, lúc này thang máy ting lên một tiếng, cửa mở ra, lòng Cung Ân Tố càng thấp thỏm lo âu.

Lỡ như là người của Thánh gia hay Nghiêm Hùng thì phải làm sao!

Sự sợ hãi cứ dồn dập, thuốc kí©ɧ ɖụ© này quá mạnh, Cung Ân Tố không thể chịu được nữa, ánh mắt mờ dần, muốn ngã xuống sàn.

Coi như đời cô đến đây là hết, cô thật sự chuẩn bị thất thân...

Nhưng vừa ngã khụy xuống, một bàn tay ấm áp ôm lấy Cung Ân Tố, tiếng gọi quen thuộc cất lên:

- Ân Tố, cháu mau tỉnh dậy, là chú nhỏ đây!

Vẻ mặt mơ mơ màng màng, Cung Ân Tố nhận định được người thân thuộc của mình, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, mỉm cười nói nhỏ:

- Chú nhỏ!

Nói xong cô cũng bất tỉnh, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Hứa Hiên Trạch.

Anh gắt gao ôm chầm lấy cô, nhìn bộ dáng nhuộm đầy đỏ hồng của cô, anh tuy chưa từng trải nhưng cũng biết rõ, cô bị hạ thuốc rồi.

Sự giận dữ nổi lên cuồn cuộn, anh nghiến chặt răng hận kẻ hại cô.

Nhưng nhìn xuống, nỗi đau lòng xen vào, anh nhanh chóng cởϊ áσ khoác vest ra, mặc vào cho Cung Ân Tố, sau đó đưa ra xe đem về nhà.