Trong tay chỉ còn vỏn vẹn 2 vạn, Cung Ân Tố ngồi ngay trạm xe buýt, âm thầm thở dài.
Đưa mắt nhìn xuống, Cung Ngọc ngoan ngoãn gối đầu lên đùi mềm của cô, dưới thân được đắp một chiếc áo bông màu hồng ngọt ngào, đây cũng là áo của cô.
Cung Ân Tố nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ mới 5 giờ sáng, đường xá vắng vẻ, sương mù bao phủ cả một tầng lớp.
Khí lạnh đầu tháng 11 se se, khiến cho Cung Ân Tố không khỏi nổi lên mấy sợi tơ lông.
Cũng thật may, hôm nay là Chủ Nhật, Cung Ân Tố không cần phải đến trường.
Thuận tiện hôm nay có cơ hội, Cung Ân Tố ngồi nghĩ xem nên thuê nhà ở đâu, với số tiền 2 vạn ít ỏi trong thẻ ngân hàng.
Cô lẳng lặng thở dài thêm một tiếng. Cúi nhẹ đầu, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mềm của Cung Ngọc.
Sân bay Quốc Tế Lanis, bảy giờ sáng, một thân người cao lớn, thoạt nhìn có vẻ hơi gầy, nhưng bù lại thì nhan sắc vô cùng nổi bật.
Chân mày rậm, cặp mắt sắc bén nhưng lại khiến cho người ta dễ bị thu hút, chiếc mũi cao dọc, bờ môi mỏng mím nhẹ lại một đường.
Hứa Hiên Trạch nghe tin Cung Nhâm vừa qua đời, anh vội vàng từ bên Mỹ đặt vé máy bay trong đêm bay về nước.
Nhắc đến mối quan hệ giữa Hứa Hiên Trạch với Cung Nhâm, hai bên có thể gọi là anh em kết nghĩa. Mặc dù Cung Nhâm đã ngoài 50, còn Hứa Hiên Trạch chỉ mới 30 tuổi, nhưng cả hai lại có thể kết thân được với nhau, mặc kệ chênh lệch 20 tuổi, vẫn có thể kết giao thành anh em kết nghĩa.
Hứa Hiên Trạch di chuyển chân nhanh nhẹn, cũng nhờ lợi thế từ đôi chân dài thẳng tắp của anh. Chỉ mới vài phút, anh đã từ quầy lấy hành lý đi vào trong xe hơi riêng của mình.
Vất cả là vất vả cho người trợ lý của Hứa Hiên Trạch. Thấy ông chủ vội vàng, gấp gáp, anh ta thật sự khó mà theo kịp ông chủ.
Khi ngồi được vào trong xe, trợ lý Chu Thành nhễ nhãi mồ hôi, trên trán lấm tấm nhiều giọt nước.
Hứa Hiên Trạch cho người nhanh chóng lái xe, đi đến biệt thư của Cung Ngâm.
Cũng đã 5 năm rồi, Hứa Hiên Trạch mới đến nhà của Cung Nhâm. Kể từ ngày Cung Nhâm cùng Ngọc Mỹ Liên kết hôn, anh từ ngày đó phải bay sang nước ngoài, bắt đầu phát triển sự nghiệp riêng.
Hôm nay có thể về nước, vậy mà lại nghe tin dữ. Hứa Hiên Trạch khẩn trương vô cùng.
Khi xe chạy ngang qua trạm xe buýt, ánh mắt của Hứa Hiên Trạch bỗng dừng ngay bóng hình của Cung Ân Tố.
Hứa Hiên Trạch nhướn nhẹ mày, phát hiện khuôn mặt rất quen thuộc, đây chẳng phải là chị Hương Mạn sao?
Xe chạy ra xa trạm xe buýt, suy nghĩ của Hứa Hiên Trạch cũng đi theo xa. Bởi vì anh nghĩ chắc do mình ngồi trên máy bay quá lâu, trong lòng lại có chút đau khổ về vụ của Cung Nhâm, nên hẳn là bản thân đã sinh ra ảo giác, nhầm tưởng người con gái kia chính là chị dâu quá cố.
Cứ thế, xe của Hứa Hiên Trạch chạy thẳng về khu biệt thự của Cung Nhâm. Còn Cung Ân Tố thì lướt qua ánh mắt của ai đó trên xe, cô lúc này đang ân cần gọi Cung Ngọc thức dậy.
Bây giờ cả hai người phải tranh thủ đi tìm nhà để tá túc, nếu chậm trễ thì sợ tối này vẫn phải tiếp tục ngủ ngoài trời.
Trong lúc Cung Ngọc đang say ngủ, Cung Ân Tố có lên Baidu search vài căn hộ cho thuê gần đây.
Tìm một hồi mới tìm ra được một căn hộ ổn định, chi phí lại rẻ, chỉ tốn 1500 tệ.
Vừa hay lúc Cung Ngọc đã tỉnh, xe buýt lại chạy đến, Cung Ân Tố cùng Cung Ngọc nhanh chóng lên xe, đi đến căn hộ vừa rao cho thuê trên Baidu.
Hứa Hiên Trạch đứng trước cổng biệt thự Cung Nhâm. Cánh cổng cao lớn, che khuất đi tầm nhìn trước mắt của Hứa Hiên Trạch.
Là anh em kết nghĩa thâm tình, Cung Nhâm giao cho Hứa Hiên Trạch một khoá cửa phụ. Thật sự phải là người mà Cung Nhâm tin tưởng, yêu quý mới được ông ấy giao cho món đồ thân thuộc.
Hứa Hiên Trạch không nói lời nào, bấm nút mở khoá cổng tự động.
Khoảng cách từ cổng đi vào trong nhà chính không xa, Hứa Hiên Trạch để xe và trợ lý ở ngoài. Anh một mình cao ngạo tiến vào. Khí sắc trầm ổn, không nhìn ra nét mặt buồn khổ lúc này.
Nhưng mà Hứa Hiên Trạch biết rõ, bản thân mình lúc này thật sự rất là khổ sở. Cung Nhâm đã ra đi, anh còn chưa kịp gặp mặt với ông ấy, còn chưa kịp hẹn nhau gặp mặt uống vài ly rượu.
Vào trong nhà, nghe được tiếng khóc thút thít đâu đó. Hứa Hiên Trạch nghe thấy thì cũng cảm thấy hợp tình hợp lý. Chắc là người nhà đang đau buồn vì sự ra đi đột ngột của Cung Nhâm.
Có một điều lạ, đó là không khí lúc này ngoài trừ một tiếng khóc từ phòng khách vang đến, thì mọi thứ ở đây đều vô cùng yên tĩnh.
Dường như không còn ai khác ở trong nhà.
Không ngoài dự đoán của anh, đây là tiếng khóc của dì Trình, mà dì Trình khóc lại không phải vì Cung Nhâm.
Hứa Hiên Trạch tiến vào phòng khách, từ phía sau dì Trình kêu lên một tiếng nhỏ, âm thanh trầm trầm nhưng dịu nhẹ:
- Dì Trình.
Có tiếng nói từ phía sau phát ra, dì Trình giật mình, vội quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Hứa Hiên Trạch, dì cả kinh kêu lên một tiếng.
Vô cùng thân thiết chạy đến ôm chặt lấy anh.
Hứa Hiên Trạch lại không hề tỏ thái độ ghét bỏ, ngược lại nét mặt trở nên hiền hoà, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng của dì Trình.
Được một lúc, dì Trình buông Hứa Hiên Trạch ra, kéo cậu ngồi xuống ghế salon, sau đó giọng đầy ai oán kể hết mọi chuyện vừa xảy ra vào đêm qua.
Nào là Cung Nhâm ra đi vì tai nạn giao thông, rồi lại nhắc đến đại tiểu thư của Cung gia, Cung Ân Tố.
- Thật đáng chết mà, dì chỉ mới rời đi một đếm, mọi chuyện đều xảy ra quá đột ngột. Còn ả đàn bà Ngọc Mỹ Liên kia, ôm được đống tài sản kết xù từ tay Cung Ân Tố rồi chạy đi với một thằng đàn ông khác. Ngay cả đứa con trai ruột Cung Ngọc, mà bà ta còn dám gạt bỏ đi. Thật là không còn tình người nữa rồi.
Dì Trình khóc than, Hứa Hiên Trạch ngồi cạnh vội vàng an ủi bà.
Chân mày của anh càng lúc càng nhíu chặt, nghĩ đến người vợ thứ hai của Cung Nhâm, Ngọc Mỹ Liên, Hứa Hiên Trạch chậc lưỡi một tiếng.
Rồi khi nhớ đến cái tên Cung Ân Tố, anh mới chợt nhớ anh Cung Nhâm và chị Hương Mạn có sinh ra một bé gái.
Lúc anh bắt đầu qua lại với Cung Nhâm, anh cũng chỉ mới 18 tuổi, còn Cung Ân Tố chỉ là một bé gái 6 tuổi.
Mỗi lần qua nhà Cung Ngâm chơi, anh đều thấy một bé gái nhỏ ngồi sau vườn, tinh nghịch chơi xích đu, lúc thì lại ngồi nhìn cây cối rồi vẽ vẽ.
Khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng hồng, hai má phúng phính như một cái bánh bao mềm, thật khiến cho người ta muốn cắn vào nó.
Cô bé này khá hướng nội, những lúc gặp mặt, cô đều chạy trốn anh, tính đến hiện tại, khoảng lần hai người chung đυ.ng với nhau chắc chỉ có thể đếm trên hai bàn tay.
Lần cuối anh gặp mặt Cung Ân Tố cũng là vào lễ đám cưới thứ hai của Cung Nhâm.
Ngày hôm đó cô vừa tròn tuổi 13. Tại buổi lễ, cô mặc trên người một chiếc váy công chúa màu hồng, dáng người có chút cao lên, khuôn mặt bắt đầu trở nên tinh xảo, nhưng vẫn giữ được nét thanh thuần, không chút tạp nhiễm.
Đặc biệt chính là, ngày hôm đó, khi anh chạm mặt với cô, anh nhìn thấy bóng hình của chị dâu Hương Mạn tuy không giống hoàn toàn nhưng cũng có gì đó khiến cho người ta nhớ mãi.
Nghĩ tới đây, Hứa Hiên Trạch chợt bừng tỉnh. Mắt mở to, nhướn mày.
Chẳng lẽ, cô gái khi nãy anh nhìn thấy...Thật sự là Cung Ân Tố sao?
Khó trách lại giống Hương Mạn.
Hứa Hiên Trạch vội đứng lên, chào tạm biết dì Trình, và cũng không ngại nói thêm một câu:
- Dì cứ yên tâm, con sẽ giải quyết ổn thảo mọi chuyện.
- Được, dì tin con.
Dì Trình cảm động, ôm Hứa Hiên Trạch thêm một cái, sau đó tiễn Hứa Hiên Trạch ra khỏi cổng nhà.