Hoa Dại - Ai Thương?

Chương 20

Nhiệt kế gần 39 độ. Hân một lần nữa cuống quýt tìm điện thoại gọi cấp cứu, nhưng còn chưa kịp làm gì cô liền bị Khang kéo mạnh, cả thân hình của cô bỗng chốc đè lên tấm thân nóng hổi của Khang, anh ôm lấy cô, hơi thở nặng nề vang lên.

- Đừng gọi. Em là bác sĩ của tôi cơ mà!

Giọng nói trầm ấm của Khang thì thầm bên tai của Hân, gai ốc thi nhau nổi cộm, Hân cố gắng chồm người dậy nhưng sức của cô lúc này quá yếu, thuận thế còn bị Khang ghì chặt cô xuống ngực mình, nhịp đập hai trái tim hòa quyện vào nhau, cô thổn thức nói nhỏ.

- Anh đang sốt cao, phải đến bệnh viện, nếu không sẽ bị co giật.

- Muộn rồi, tôi đang co giật rồi, em phải ở bên tôi để chữa trị giúp tôi.

- Tôi phải làm gì? anh đừng nói nhảm nữa, anh thả tôi ra đi, tôi đưa anh đi bệnh viện.

- Làm ơn nằm im một chút, đối với tôi bây giờ em chính là liều thuốc tốt nhất, làm ơn….

Cứ vậy Khang ôm chặt lấy cô, vùi mặt cô vào tấm ngực rắn rỏi của mình, Hân cũng không kháng cự nữa, cô thả lỏng mình, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

- Anh mệt thế nào? tôi nấu cháo cho anh ăn, rồi uống thuốc nhá.

- Em lo cho tôi sao? đêm qua em cự tuyệt tôi cơ mà.

- Thì tôi sợ lỡ như có chuyện gì xảy đến với anh, cùng với tin nhắn anh gửi cho tôi, công an mà vào cuộc điều tra có phải là tôi sẽ bị liên lụy không chứ?

- Thì ra là cô sợ gặp rắc rối, bây giờ tôi không sao rồi, cô về đi.

- Anh lại giận tôi, chỉ vì tôi nói thật sao?

- Có một chuyện cô không nói thật.

- Chuyện gì chứ?

- Chuyện về con tim của em, rõ ràng nó thổn thức vì tôi, lo lắng cho tôi, nhưng vì sao em trốn tránh chứ?

Vừa nói Khang vừa lật người cô nằm xuống dưới thân của mình, tư thế ám muội này, khiến cho Hân ú ớ, không thể thốt thành câu.

- Anh nhầm rồi, tôi không hề quan tâm anh.

- Hành động của em đã bác bỏ hoàn toàn lời nói của em rồi, em không thể chạy trốn tôi mãi được.

- Anh làm gì thế hả? anh thả tôi ra ngay.

- Vì em là của tôi, từ giây phút em cứu tôi một mạng, em đã là của tôi rồi.

Ngay giây phút Hân đang còn bất động vì những lời khẳng định chắc chắn của Khang, thì anh đã phủ lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, từ từ mơn trớn hai cánh môi, rồi nồng nhiệt tấn công vào khoang miệng của cô, cứ vậy mà chìm đắm, dây dưa không ngừng.

Hân lúc này cũng buông bỏ sự cứng rắn, mạnh mẽ vốn có, cô cũng nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn sâu cùng với Khang, nụ hôn tưởng chừng chỉ có trong mơ vậy mà giờ đây cô có thể tận hưởng nó, say sưa với nó.

Nụ hôn dài kết thúc, có vẻ như Hân còn luyến tiếc chưa muốn rời, Khang bật cười thành tiếng, và lên giọng trêu gọi cô.

- Thì ra em đến đây là muốn ăn thịt tôi, mục đích xấu xa.

- Này nhá, anh đừng có suy bụng ta ra bụng người, anh vừa cưỡng hôn tôi đấy.

- Thế cô gái nào vừa hôn tôi đắm say thế nhỉ?

- Là anh ép buộc tôi, tôi không hề muốn nha, anh tránh xa tôi ra đi, đồ cơ hội.

Hân bối rối đẩy mạnh vào ngực của Khang, khiến anh lảo đảo ra phía sau, lúc này thấy anh tỉnh táo, có vẻ hết sốt, Hân nhanh chân bước đến sờ tay lên trán của anh, một cảm giác mát lạnh xâm chiếm, lòng bàn tay không hề có sự ấm nóng, Hân bất giác hỏi.

- Anh hết sốt rồi sao? Anh thấy trong người thế nào rồi?

- À thì nhờ nụ hôn của em, tôi hết sốt rồi, em thấy vi diệu không?

- Vi diệu con khỉ ấy, anh đợi tôi một chút.

- Em làm gì thế? Tôi hết sốt thật rồi.

- Tôi phải đo lại thân nhiệt cho anh, tôi không tin là có nụ hôn thần kỳ như vậy.

Khang chạy lại ôm lấy cô, không cho cô làm mấy trò vô bổ nữa, chẳng lẽ anh lại nói thật với cô tất cả chỉ là trò đùa, làm sao mà nói được chứ? Anh kéo tay cô vào lòng, thủ thỉ với cô những lời yêu thương.

- Cảm ơn em vì đã đến, tôi đã đánh cược một lần trong đời

- Đánh cược cái gì?

- Rằng em sẽ đến với tôi, những lúc tôi mệt, em sẽ xuất hiện và chăm sóc tôi. Và tôi đã đúng!

- Anh có niềm tin như vậy sao? Anh không nghĩ tôi đã lấy tiền của Trinh đưa và cao chạy xa bay à?

- Đúng là chưa bao giờ tôi nghi ngờ em, trái tim của tôi quả là kiên định.

Hân quay lại nhìn vào khuôn mặt của Khang, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn khó nói.

- Có chuyện này tôi chưa nói với anh, thật ra bố anh đã gọi tôi đến tập đoàn hôm đó, ông yêu cầu tôi phải rời xa anh, tôi không rõ mọi chuyện nhưng mà rời xa anh là tốt cho anh phải không?

- Không! Không phải! không có em tôi mới khó sống, em từ bây giờ không được rời xa tôi, dù chỉ là nửa bước, nghe rõ chưa?

- Thế bố anh, chị Trinh thì sao?

- Thì kệ, em chỉ cần quan tâm tôi là đủ, mình tôi thôi.

Hân cảm động chủ động ôm lấy anh, vùi đầu vào bờ ngực rắn rỏi của anh, cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong lòng của cô, cảm giác này cứ nghĩ chỉ có trong mơ, và cô đã được ông trời thương xót, biến giấc mơ thành sự thật rồi.

Một lát sau đó cô kéo anh xuống bếp, nấu cơm cho anh ăn, còn không quên kẹp nhiệt kế vào nách cho anh để theo dõi, nhưng lần này nhiệt kế báo chỉ có 37 độ, Hân thật sự không hiểu, tại sao một người sốt cao lại hạ sốt nhanh như vậy, nụ hôn của cô có thể chữa khỏi bệnh được cho anh sao? Thật sự là thần kỳ như vậy sao?. Xi𝗇‎ hãy‎ đọc‎ t𝘳uyệ𝗇‎ tại‎ ⩶‎ Т‎ 𝙍𝑈MТ𝙍𝑈YỆN.V𝗇‎ ⩶

- Tôi sẽ không đến công ty làm việc nữa, chắc bố tôi sẽ giao hết cho Quân, tôi sẽ tập trung kể kinh doanh, nên em cứ yên tâm, tôi vẫn đủ tiền thuê em làm giúp việc.

- Như vậy có ổn không? Tôi nghe Trinh nói, còn mẹ anh nữa, anh vứt bỏ bà ấy sao?

- Em yên tâm, mẹ tôi không sao? Bà yêu bố tôi đến mù quáng, điều này tôi di truyền từ mẹ đấy.

- Anh đã yêu ai mù quáng đâu chứ?

- Em đây còn gì? Nào nấu cơm nhanh lên, tôi đói lắm rồi.

Hai người cười nói vui vẻ cả một góc nhà, đến cuối cùng Khang cũng vứt bỏ được gánh nặng trong lòng, thứ mà anh không muốn, dù cố gắng mấy cũng vô ích, anh chỉ cần được nhìn thấy cô vui vẻ cười đùa thế này, là hạnh phúc lắm rồi!

Bà Loan vừa được Quân báo tin Khang từ bỏ quyền lực, bà ta sung sướиɠ, bảo Quân phải cố gắng làm việc và lấy lòng ông Tiệp.

- Con thấy chưa bây giờ chỉ có con bên cạnh, ông ấy sẽ yêu thương con, hãy chăm sóc ông ấy chu đáo cho mẹ.

- Con biết rồi, nhưng mà mẹ vẫn muốn quay về với bố chứ? hay mẹ vẫn đi theo cái lão già tên Tài kia?

- Cái thằng này, dĩ nhiên ông ta chỉ là trò chơi lúc mẹ bơ vơ, buồn tình, mẹ vẫn muốn về với bố con chứ? không lẽ con bắt mẹ buồn tủi cô đơn suốt 20 năm qua sao.

- Thế thì mẹ nên chấm dứt hoàn toàn với ông ta đi, con sắp đạt được danh vọng, và lấy lại những gì đã mất của mẹ, mẹ nhớ lời con, dọn đường cho sạch đi.

- Biết rồi, nói mãi thôi, giờ con hãy tỉ tê với ba con, đuổi cổ mẹ con bà ta ra đường đi, không một xu dính tay, mẹ muốn bà ta phải hứng chịu những gì mẹ từng trải qua.

- Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm, mẹ đừng lộ ra chuyện gì xấu mẹ từng làm là được, không hỏng hết việc của con.

Bà Loan cứ ừ ừ cho qua chuyện, rồi gọi điện cho ông Tài khoe khoang, mà quên đi hết tất cả những điều đã hứa với con trai mình, Quân cũng tự tin bước vào phòng của ông Tiệp, để nhận các dự án của tập đoàn, thật may mắn vì ông Tiệp chỉ cho Quân làm việc chung với các giám đốc khác, chưa dám cho anh đứng thầu công trình riêng biệt nào, đối với một người tâm huyết và khả năng nhìn xa rộng, hy vọng ông Tiệp sẽ không để mất tất cả sự nghiệp vốn dĩ đang tốt đẹp, hy vọng ông biết nhìn ra ai mà người tốt với ông.

- Lần này anh trai con không làm dự án này, con hãy làm cùng với trưởng phòng Luân, bố hy vọng con sẽ làm thật tốt.

- Cảm ơn bố đã tin tưởng con, con sẽ làm tốt việc được giao, chỉ là sao anh Khang lại không nhận vụ này ạ?

- Thì nó có việc bận, bố muốn hai anh em đùm bọc lấy nhau, giúp tập đoàn lớn mạnh, mà sao khó quá.

- Bố yên tâm và tin tưởng ở con, nhất định con không khiến bố thất vọng, bố còn có con mà, bố đừng buồn.

- Ừ bố hiểu, giá như thằng Khang nó cũng hiểu chuyện được như con, thôi con đi làm việc đi.

Sau khi Quân rời khỏi, ông Tiệp liền lấy điện thoại để gọi cho Khang, nhưng chỉ có tiếng chuông ngân dài, anh hoàn toàn không muốn nghe máy, ông Tiệp tuy có tức giận, nhưng kinh nghiệm trên thương trường đã đúc kết cho ông sự bĩnh tĩnh, ông gọi ngay cho bà Nhàn, để răn dạy cả mẹ và con.

- Thế bà gọi cho thằng con trai quý tử của bà chưa?

- Tôi gọi nhưng con không nghe máy, ông có phải đã quá đáng chèn ép con trai hay không? chúng ta phải đặt vào vị trí của con ông à.

- Không nói nhiều, trong vòng ngày mai nó không đến tập đoàn tiếp tục làm việc, tôi sẽ đưa hết cổ phần cho thằng Quân, lúc đó đừng trách tôi vô tình.

- Kìa Ông..

Không để cho bà Nhàn nói tiếp, ông Tiệp lạnh lùng tắt máy, đứa con trai này ông cứ tưởng nó thương bà Nhàn sẽ làm mọi việc ông chỉ đạo, thật không ngờ, đủ lông đủ cánh, lại bay đi mất, ông già rồi, không thể nào đợi chờ thêm được nữa, càng nghĩ càng ấm ức vì đứa con bất hảo, không chịu nghe lời.

Bà Nhàn lại tiếp tục gọi cho con trai, đúng như những gì mà nghĩ, Khang không nghe máy, bà lo lắng sốt ruột, sợ mất hết tài sản vào tay mụ Loan, bà vội vàng cầm túi xách đến nhà của Khang, hy vọng chút tình cảm mẹ con, sẽ khiến cho anh suy nghĩ lại, đứa con trai này từ bao giờ lại không còn nghĩ đến cảm nhận của bà thế này?