Tô Chanh Tịch ngẩn ra, sau đó có chút bi thương "Ngộ Khanh, sao em có thể nói chị như vậy? Trong lòng em đang tức giận chị biết, chị sẽ thương lượng với ba, nhưng em cũng biết, ba... Ai, tóm lại chị sẽ cố hết sức, một tháng nữa em cũng sẽ trưởng thành, cũng nên có biệt thự riêng."
Hai chữ trưởng thành, Tô Chanh Tịch cố ý nhấn mạnh.
Tô Ngộ Khanh lập tức nghe ra, ánh mắt cô lạnh lẽo, chưa đủ tuổi thật sự rất phiền phức.
"Biệt thự của Tô gia chị cứ tự mình giữ lại, tôi không hiếm lạ, về phần chị thì?" khóe miệng cô khẽ nhếch lên "Chúng ta mỏi mắt cùng mong chờ."
Dứt lời, cô cất bước xuyên qua mọi người, đi ngang qua Giang Thần An cùng Tô Chanh Tịch đang đứng trước mặt, đối diện với ánh mắt ăn thịt người của Giang Thần An, cùng Tô Chanh Tịch trách cứ nhưng mang theo ánh mắt không thể làm gì vì là em gái mình, không nhanh không chậm tiếp tục nói "Hi vọng các ngươi không cần hối hận."
Sau đó, nghênh ngang rời đi.
"Xoẹt, không hối hận, mơ mộng hão huyền cái gì chứ. "Giang Thần An và Tô Chanh Tịch còn chưa nói chuyện, Hạ Sơ Vi đã cười nhạo một tiếng.
Một con gái kế, Tô gia không coi cô ra gì cái gì cũng không phải.
"Em ấy quả nhiên đang trách ta. "Tô Chanh Tịch rũ mí mắt, có chút tủi thân.
Hầu hết các nghệ sĩ nam ở dây đều đau lòng.
Tướng mạo của Tô Chanh Tịch là thiên về trong trẻo nhưng lạnh lùng nhu nhược, hình tượng thiết lập cũng là băng thanh ngọc khiết, rất dễ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ bảo vệ của mọi người.
Hạ Tô Nghiễn nhìn cô một cái, thấy Giang Thần An hận không thể kéo người vào trong ngực an ủi một phen, trong lòng xì một tiếng, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, đi theo sau Tô Ngộ Khanh rời đi.
Cố Trạm nhìn cái này, nhìn cái kia, cũng theo sát bước chân của Hạ Ảnh Đế.
"Dựa vào khuôn mặt, khắp nơi đi câu dẫn đàn ông, cô ta cũng chỉ có chút năng lực này. "Hạ Sơ Vi hơi ghen tị lầm bầm một tiếng, trên hành lang yên tĩnh vô cùng rõ ràng.
Mọi người tâm tư khác nhau, Tịch Ngôn Hoằng nghĩ đến vừa rồi Tô Ngộ Khanh nâng mí mắt, bộ dáng lười biếng, trong lòng đột nhiên có chút nóng.
Vốn chỉ cho rằng Tô Ngộ Khanh chỉ có khuôn mặt là xinh đẹp, không có gì thú vị khá nhàm chán, hiện tại xem ra rất có hương vị nha.
Hạ Tô Nghiễn bước chân dài, rất nhanh đuổi theo Tô Ngộ Khanh đang chờ thang máy "Giang gia và Tô gia phỏng chừng đã đưa lên mạng rồi."
Nghe được giọng nói trầm thấp của anh, Tô Ngộ Khanh quay đầu, nở nụ cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia sáng "Có thể đoán được."
Bất quá cuối cùng ai chết thì còn chưa biết.
Hạ Tô Nghiễn nhíu mày "Cần tôi hỗ trợ không?"
Phải làm sao anh mới có thể quang minh chính đại đem cô trói cùng một chỗ đây? Đó là một vấn đề nan giải.
"Cảm ơn ý tốt của Thầy Hạ, tạm thời không cần." Tô Ngộ Khanh biết, khó trả nhất chính là ân tình, đặc biệt là ở giới giải trí siêu loạn này, tốt xấu lẫn lộn không phân.
Bất quá, có thể thật sự cần hỗ trợ, Tô Ngộ Khanh âm thầm thở dài.
Nhận thấy vẻ mặt cô thay đổi, Hạ Tô Nghiễn dừng lại, không nói gì nữa.
Đúng lúc này Cố Trạm cũng tới.
Ba người vào thang máy, bọn họ ở hai tầng khác nhau, Tô Ngộ Khanh ở tầng sáu, Hạ Tô Nghiễn và Cố Trạm ở tầng tám.
"Tôi đến rồi, ngày mai gặp. "Cô ra khỏi thang máy trước, đưa lưng về phía hai người vẫy vẫy tay.
Trở lại phòng, Tô Ngộ Khanh đi tắm rửa trước, sau đó bảo nhân viên lễ tân đưa chút đồ ăn đến, mới cắm điện thoại di động vào, khởi động máy.
Hai mươi ba cuộc gọi nhỡ à hàng chục tin nhắn trên wechat.
Sau khi cô nhìn thoáng qua, một mực không để ý tới, đang chuẩn bị mở weibo, ngay sau đó điện thoại di động liền rung lên.
Thật đúng là kiên nhẫn.
Nhìn dòng chữ hiện trên đó, cô chờ điện thoại di động vang lên thật lâu, mới nhấn nút màu xanh lá cây vào giây phút cuối cùng.
"Tô Ngộ Khanh, lá gan mày to rồi, mẹ ruột cũng không nhận điện thoại?!"
Một âm thanh gầm thét từ trong điện thoại truyền ra, tràn ngập tức giận.
Tô Ngộ Khanh may mắn mình không đặt ở bên tai, cô không nhanh không chậm mở miệng, "Bà Âu đây là thời kỳ mãn kinh?"
Trong điện thoại yên tĩnh chốc lát, sau đó lại càng tức giận "Tô Ngộ Khanh, mày...cái loại con sói mắt trắng, Tô gia cho mày ăn cho mày ở, mày ở trên mạng nói linh tinh bậy bạ, vu khoogs cho chị gái mình và Giang..."
Tít!
Tô Ngộ Khanh cúp máy, thanh âm sắc bén như dao làm cho người khác khó chịu.
Sau đó mở danh bạ, tìm được ghi chú, kéo đen, liền mạch lưu loát.
Mở wechat, nhấp vào tin nhắn riêng, một phím dọn sạch, đều là rác rưởi, nói cũng là rác rưởi.
Nhấn vào bảng tìm kiếm nóng.
# Tô Ngộ Khanh bị mẹ ruột tố cáo, từ nhỏ đã nói dối thành tính #
# Tô Ngộ Khanh là sói mắt trắng
# Tô Ngộ Khanh thành tích trung học làm giả
# Tô Ngộ Khanh từng nói dối bị công ty dùng quy tắc ngầm
Mấy cái hot search đều là cô
Tùy tiện mở ra một cái, bình luận sôi nổi đều là tiếng mắng.
[Tô Ngộ Khanh cút ra khỏi giới giải trí]
[Tô Ngộ Khanh là ai? Dùng thủ đoạn này để lên hotshare? Thu hút sự chú ý?]
[Tô Ngộ Khanh cả nhà cô đều chết đi!]
[Đây là ai đang lăng xê tuyến 18? Loại thủ đoạn này thật sự là gà!]
Bình luận phía dưới đều là tiếng mắng, có thể nói, không thấy một bình luận nào có thể nghe được.
Cô chậc một tiếng, cho người mắng cô cả nhà chết đi một cái like.
Sau đó mở video Âu Du Lam trong buổi họp báo, xem một lần rồi nhấn nút.
Sau đó cô nghịch điện thoại di động, chọn video đạo diễn Lâm bảo người ta gửi cho cô, cuối cùng cũng không gửi đi.
Cô lấy một chiếc áo khoác dài khoác lên người, mở cửa đi ra ngoài.
Năm phút sau, trước cửa phòng Hạ Tô Nghiễn ở lầu tám vang lên tiếng chuông cửa.
"Đi mở cửa. "Hạ Tô Nghiễn mặc một cái áo choàng tắm, đang dùng máy tính xem tin tức trên mạng, nghe được chuông cửa cũng không ngẩng đầu sai khiến Phó Cẩn.
Phó Cẩn đang hưởng thụ đồ ăn, không tình nguyện đứng lên đi mở cửa.
"Tô tiểu thư? "Anh kinh ngạc nhìn Tô Ngộ Khanh " Cô..."
"Tôi tìm Hạ Thần một chút. "Hạ Tô Nghiễn đè mũ áo khoác" Có tiện không?"
Trong lòng Phó Cẩn dang vô cùng hoảng hốt, đang muốn cự tuyệt, Hạ Tô Nghiễn đã mở miệng "Vào đi, tôi ở đây."
"Mời Tô tiểu thư vào trong. "Phó Cẩn âm thầm liếc mắt một cái, kéo cửa ra.
Sau khi Tô Ngộ Khanh đi vào, hắn lại nhìn hành lang một chút, không có một bóng người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cổ áo choàng tắm màu xanh đậm mở rất lớn, lộ ra cơ ngực cường tráng mạnh mẽ cùng đường các múi cơ bụng mơ hồ như hiện ra, tóc người đàn ông nửa ướt, bắt chéo chân ngồi ở sô pha đơn, trên đùi đặt một cái máy tính màu bạc, đang ngẩng đầu nhìn cô.
Trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc, môi hơi mím, có một loại cấm dục vô cùng hấp dẫn.
Cổ họng Tô Ngộ Khanh giật giật, đè nén lửa nóng trong lòng "Mượn máy tính của anh một chút được không?"
Trong lòng cô đều là câu nói vừa rồi của Hạ Tô Nghiễn, cần giúp đỡ không?
Cho nên cũng không khách khí.
Khóe miệng Hạ Tô Nghiễn khẽ nhếch, cười khẽ một tiếng "Đương nhiên có thể, tùy cô dùng."
Tiếp theo đứng thẳng dậy, đặt máy tính lên bàn trà trước mặt.
Bởi vì động tác của anh, cổ áo áo tắm mở càng lớn, Tô Ngộ Khanh ở đối diện anh, tất cả thu hết vào đáy mắt, ngón tay theo bản năng cuộn tròn một chút.
Hạ Tô Nghiễn chú ý tới động tác của cô, đáy mắt nhanh chóng lóe lên, dường như anh đã tìm được cách khiến Tô Ngộ Khanh trói lại một chỗ với mình.
Trong nháy mắt, Tô Ngộ Khanh có loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, đợi cô điều khiển lại bản thân, cảm giác kì lạ ấy cũng đã biến mất không thấy.
Cô dừng một chút, cũng không tiếp tục nữa.
Cô ngồi xuống, xoay máy tính, thuần thục mở ra, mười ngón tay linh hoạt.
Phó Cẩn tò mò đi qua "Cô đang làm gì vậy?"
Máy tính tối như mực, chỉ thấy một đống chữ số lộn xộn.