Tiểu Cẩu Phu Nhân

Phiên Ngoại - Chương 1: Chuẩn Bị Chuyến Công Tác (H++) "Chương tặng nha mọi người"

“Em không. Sau dự án này em được nghỉ ngơi hẳn một tuần cơ”.

Cô sau khi tiễn hai con báo con quậy phá đi học, tâm tình hết sức thoải mái vui vẻ nói chuyện với anh. Hôm qua cô nhận được tin anh sẽ đi công tác nên đã dặn dò người hầu chuẩn bị sẵn đồ dùng. Bản thân cũng tự mình sắp xếp quần áo sẵn sàng cho chuyến công tác dài ngày của chồng. Hơn nữa cô cũng đã vạch ra trong đầu sẵn cả một list danh sách những hoạt động bảo dưỡng thân thể và tận hưởng khoảng thời gian tự tại khi chồng vắng nhà. Càng nghĩ tới lúc anh đi vắng cô lại càng thích thú, không giấu được mà cười hết sức rạng rỡ. Hay quá đi, có người vợ nào chồng đi vắng mà vui như cô không ha?

“Hử?”.

Cô dựa lưng vào xe, tiếp nhận nụ hôn hết sức tự nhiên như đó là điều bình thường diễn ra hằng ngày. Nhưng câu nói phía sau của anh lại làm cô trợn mắt ngỡ ngàng. Nhưng bằng sự rèn luyện của một diễn viên chuyên nghiệp, cô đã rất nhanh thu lại ánh mắt hoang mang của mình. Hàng mi dài rũ xuống, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười quyến rũ. Hai tay mềm mại vòng qua cổ anh níu người đàn ông kia xuống. Môi chủ động hôn lại đáp trả.

“Nếu em không chịu thì anh sẽ làm gì em đây chủ nhân?”.

Vừa nói, cô lại như con rắn đẩy bộ ngực đẫy đà của mình áp sát nam nhân trước mặt. Môi cuốn quýt hôn lên má, lên môi, xuống cổ, xuống tới yết hầu nhô lên của anh. Bàn tay lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ vẽ đường tròn trên khuôn ngực săn chắc.

“Ư...em có quyền từ chối anh sao? Anh cưng chiều em quá nên em hư đúng chứ?”.

Anh đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô, điều này hầu như diễn ra hằng ngày nên không có việc phải ngại. Anh để cô hôn dần xuống yết hầu của anh lúc này anh mới cúi nhẹ đầu xuống cắn mạnh lên cổ của cô một cái, tay anh làm gì có việc an phận. Anh đưa tay luồn xuống cánh mông của cô mà bóp mạnh một cái, lúc này anh mới ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn cô.

“Gọi là chủ nhân nhưng lại không đồng ý xem ra là không đúng nhỉ? Cởi đồ ra, đeo đồ vào bò vào nhà nhé, chồng chờ em ở phòng khách”.

Nói rồi anh cúi xuống hôn lên chóp mũi của cô một cái rồi mới buông cô ra, anh quay người lại đi vào bên trong vì anh biết câu nói vừa rồi của cô là sự đồng ý. Anh cũng thừa biết cô sẽ tận hưởng trong lúc anh đi và cô đang mong chờ việc đó, chỉ cần trước khi anh bay anh khiến cô phải nằm liệt giường vài ngày là được rồi. Anh bước vào cánh cửa sau gara sắc mặt cũng đã thay đổi dần, từ một người dịu dàng ngọt ngào lại trở nên lạnh lùng tàn nhẫn. Anh đi vào phòng khách ngồi xuống ghế, sẵn tiện gọi người hầu đem đến vài dụng cụ cần thiết. Anh sẽ dẫn cô đi dạo buổi sáng, dù sao bây giờ anh cũng rảnh.

“Anh ... ngang ngược”.

Bộ dạng hai vợ chồng người hỏi qua hỏi lại thật khiến người ngoài nhìn thấy mà đỏ cả mặt. Cô cũng chẳng cãi lại được, phì cười phu ra ba chữ cho bõ ghét rồi mới rời tay tách ra khỏi l*иg ngực người kia.

“A.... đau..”.

Ngay sát cần cổ trắng như ngọc hiện lên một dấu răng tròn hung ác. Bàn tay ôm lấy cổ xoa xoa đầy thương xót. Chưa bắt đầu cô đã bị người ta tấn công trước rồi, tới khi lâm trận làm sao mà thắng lời đây. Cô ai oán mình theo bóng lưng tên đàn ông thối kia rồi mới lững thững đi vào nhà. Trước cửa phòng khách, người hầu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Cô sắc mặt hồng đỏ im lặng cởi đồ rồi đưa cho một người hầu. Một kê khác dâng lên vòng và plug hình đuôi chó. Cô lại nhận lấy chúng lần lượt đeo lên người, xong xuôi mới ngậm lấy sợi dây xích, quỳ xuống trước cửa. Người hầu hiểu ý, mở cửa lớn phòng khách, cô hướng tới chỗ anh ngồi uyển chuyển bò lại bên chân. Miệng nhả xích, hai tay dâng lên cao, cô cúi thấp đầu hôn lên mu bàn chân của anh.

“Kính chào chủ nhân. Xin Người nhận xích của cɧó ©áϊ”.

Anh đưa mắt nhìn cô lúc người hầu mở cửa rồi, cách cô bò xem ra cũng uyển chuyển hơn rất nhiều. Anh đưa tay nắm lấy sợi dây xích rồi mới đưa tay xoa xoa đầu cô.

“Chó ngoan, hôm nay ta dẫn ngươi đi dạo”.

Nói rồi anh đứng dây dẫn cô ra ngoài khuôn viên ở đằng trước biệt thự, dù sao nhiệm vụ này thường sẽ làm vào buổi tối một là anh làm hai là người hầu trong nhà. Trên tay anh là điều khiển của chuỗi hạt, cứ như thế anh bật công tắc lên. Vừa bước xuống cầu thang anh dừng chân lại gọi người hậu đem đến cho anh một chiếc dương cụ và hai chiếc kẹp nhũ có gắn chuông. Cứ như thế anh đưa tay đánh lên mông của cô một cái rồi mới đem dương cụ nhét vào tiểu huyệt của cô, chiếc dương cụ đó sẽ phun ra những chiếc tua nhỏ chạm đến nơi nhạy cảm của cô. Còn hai chiếc kẹp nhũ anh kẹp nó vào hai đầu ti của cô.

“Chó ngoan, ta tặng em quà, để rơi hay đạt cao trào khi chưa có sự cho phép ngươi liền biết hậu quả mà đúng kiểu?”.

Cô cười cười ngẩng đầu lên hưởng thụ cái xoa đầu trìu mến của anh. Lại ngoan ngoan bò sát theo chân anh xuống dưới nhà.

“Dạ. Cảm ơn chủ nhân đã ban quà”.

Trong lời nói không tìm ra được điểm nào không vừa ý, ngược lại còn mang ngữ điệu rất thích thú khi được tặng quà. Chỉ có anh là người huấn luyện cô mới thấy, sâu trong ánh mắt cười xinh đẹp vẫn phảng phất sự ngang bướng, con chó nhỏ này chắc chắn đang dùng cả một quyển từ điển để mắng chửi mình. Không nói tới hai quả đào tròn ngon mọng nước, đầu ti lại bị sức nặng của kẹo và chuông kéo xuống đau nhức. Một bước cô bò theo anh là một lần hai cái chuông kêu đinh đinh. Chấn động của chuỗi hạt mới đầu hẵng còn chưa quá mạnh bạo, thành thịt bên trong cũng đã quen với sự dày vò này nên cô chỉ khẽ cắn môi chịu đựng là ổn. Nhưng khi cái dương cụ giả kia tiếp xúc với cơ thể, thì cô mới thật sự biết thế nào là thống khổ. Mấy cái xúc tu biết cô chuyển động, liền mỗi bước bò sẽ đồng loạt đâm mạnh vào thành thịt nhạy cảm. Chúng như trăm ngàn con rắn tuỳ ý cắn vào tơ thịt non mềm. Đi dạo ư, tâm trạng vui vẻ ban nãy của cô đã tan biến. Ngược lại giờ cô phải dùng mọi cách vừa co thắt miệng huyệt, vừa kiềm chế cơn du͙© vọиɠ đang bị thiêu đốt trong người.

“Ư....cɧó ©áϊ...biết ạ..”.

Anh nhìn thấy sự ngoan ngoãn trong ánh mắt của cô khóe môi khẽ cong lên, cũng đúng thôi cô là một con chó nhỏ là một con chó mà anh đã đem về nuôi dưỡng từ những ngày cô mắng chửi thậm chí là không nghe lời cơ mà, ngoài anh ra thì ai là người hiểu rõ tính cách của cô hơn chứ. Lúc này anh dẫn cô đi được vài bước đã nghe được âm thanh rêи ɾỉ của cô rồi, phải nói cái động da^ʍ bên dưới càng ngày càng dâʍ đãиɠ, liệu anh đi một tuần sắp tới cái miệng dưới có đói khát không đây.

“Sắp tới ta đi công tác, xem ra ngươi rất vui đúng chứ?”.

Anh biết rõ cô đang cố chống chịu với thứ du͙© vọиɠ vốn có trong cơ thể, cái thứ mà khiến cô muốn chống cự hoàn toàn không thể. Anh dẫn cô đi dạo được một vòng bên dưới tiểu huyệt đã rỉ ra từng giọt nước, anh đi đến đâu nơi đó lại rỉ nước ra đến đó, quả thật đúng là dâʍ đãиɠ. Anh dẫn cô ra phía sau vườn lúc này anh mới ngồi xuống ghế, tay lại tùy ý chỉnh mức rung lên mức cao nhất ở chuỗi hạt và đương nhiên cũng là ở dương cụ rồi, anh chính là cố ý cho những chiếc xúc tua len lỏi đi sâu vào trong hơn nữa. Anh giật sợi dây xích hai cái ra hiệu cho cô bò đến giúp anh BJ.

“Em...không...”.

Cô đang định mở miệng chối bỏ nhưng kinh nghiệm sau bao nhiêu lần không thành thật đã nhanh chóng chặn họng cô lại. Anh là ai chứ, là chủ nhân, là chồng của cô đó. Cô nói dối anh được hay sao, lời vừa tới cổ liền nuốt ngược vào trong. Cô thành thật cúi đầu gật gật mấy cái.

“...Dạ...vâng..”.

Rốt cuộc thì cô cũng chỉ là người trần mắt thịt, lại còn ở trong một cơ thể dâʍ đãиɠ ăn vào máu, cô làm sao có thể chống lại được thứ kɧoáı ©ảʍ nguyên thuỷ mãnh liệt cháy trong người. Nín nhịn, chịu đựng khổ sở lắm mới không lêи đỉиɦ bắn lúc dọc đường nhưng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra thì cũng chẳng che giấu đi đâu được. Vừa tới chỗ nghỉ chân, cô chịu không nổi bò tới hôn lấy hôn để xuống chân anh, miệng nức nở cầu xin được bắn. Ưhm và xin cũng là cho có lệ, chứ vừa xin xong, không cần biết anh có đồng ý hay không cô đã bắn ra dòng nước suối trong vắt.

“Cầu...ức...cầu xin chủ nhân...ư...cɧó ©áϊ nứиɠ quá...hứ.c... xin chủ nhâ...n... cho cɧó ©áϊ ...a...được....ư...bắn...ưmmm....”.

Đâu chỉ một lần, nhờ sự ưu ái tăng mức độ, cô lại bò gục trên cỏ sung sướиɠ mà bắn thêm hai lần nữa cơn kɧoáı ©ảʍ mới giảm xuống đôi chút. Cô mệt lừ cả người ngóc đầu lên thở dốc, tìm tới khóa quần của anh dùng miệng cởi bỏ.

“Xin chủ nhân...chó phép...hó cái được bj...”.

Côn ŧᏂịŧ trướng lên căng cứng, cả một thân gỗ nóng bỏng đập vào mặt, cô lại quá quen thuộc liền nhanh chóng há miệng bú ɭϊếʍ. Khoang miệng ấm áp bao bọc, chiếc lưỡi linh hoạt uốn éo chạm vào từng phân thịt. Cô dồn dập nhấp đầu vào sâu tận cuống họng. Hai tay chống trên đất, mông vểnh lên cao lắc lư nhấp nhổm. Lông trên chiếc đuôi đã ướt mất vài mảng, nhưng nó cũng không vì thế mà ngừng ve vẩy nhiệt tình.

“Còn chưa được ta đồng ý đã tự ý bắn ra, cái lỗ l*и của ngươi dâʍ đãиɠ quá rồi đấy!”.

Anh nghe tiếng rêи ɾỉ của cô hòa cùng với lời cầu xin, anh chưa kịp đồng ý cô đã bắn ra những tia nước dâʍ đãиɠ ướt cả mãnh cỏ rồi, ấy thế cô lại còn đạt cao trào lần thứ hai khi miệng chưa xin phép vẫn là chưa được anh chấp thuận. Cô như thế này rõ ràng là muốn bị anh cho ăn đòn đây mà, nhưng nhìn con cɧó ©áϊ của cô lên cơn cực khoái mà co giật run rẩy cũng vui đấy chứ thậm chí còn có cả tiếng chuông phát ra khi cô lên cơn co giật mà run rẩy, nhưng anh đã phạt thì chắc chắn sẽ phạt rồi.

Anh để cô giúp anh bú ɭϊếʍ từng chút một lại đưa mắt nhìn cô khóe môi khẽ cong lên, cái miệng nóng ấm bao lấy thân gậy thịt cùng với cái lưỡi mềm mại khiến anh không khỏi tận hưởng vì kɧoáı ©ảʍ. Anh đưa tay nắm lấy đầu của cô ấn mạnh xuống xem đó là sự trừng phạt nhỏ dành cho cô, ánh mắt của anh lúc này dừng lại ở cặp mông căng tròn lắc lư đấy. Anh cho người hầu đem đến cho anh cây roi da, cứ như thế anh ấn mạnh đầu của cô xuống lần thứ hai rồi vung tay đánh thẳng lên hai cánh mông của cô vài roi liên tiếp lại để cô đẩy đầu nhẹ ra một lúc liền sẽ ấn mạnh vào. Cứ làm như thế đến khi anh đạt đến cao trào mới dừng lại, anh đem gậy thịt rút ra rồi mới ra lệnh cho cô.

“Ư...xòe tay ra, nhả tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra tay cho ta xem!”.

“Ư...ô....o....”.

Qυყ đầυ lớn chèn ép lấy cô họng, thực quản chị chặn đứng khiến cô càng vì ham sống mà liều mạng hít thở. Sức co bóp bên trên và bên dưới dường như cân tài cân sức, cả ba cái lỗ trên người cô cái nào cũng khiến anh mê mẩn tới nghiện. Tiếng roi ra va chạm vào da thịt, tiếng cô nghẹn ngào rêи ɾỉ như con chó con, tiếng khoang miệng ướŧ áŧ bú ʍúŧ nhóp nhép hoà vào nhau vang động của một khoảng sân yên tĩnh. Mông tròn ăn roi run rẩy cũng dễ hiểu, đằng này từ lưng tới eo, xuống tới hai chân cũng run như cầy sậy. Bài ba roi dâʍ ɖị©ɧ lại trào ra, năm bày roi tiếp thì cả dịch ruột cũng bắn ra nốt. Cô vừa đau lại vừa sướиɠ mà lêи đỉиɦ không ngừng. Đầu óc quay cuồng chỉ biết tới bú ɭϊếʍ và trầm luân trong hoan lạc. Tới tận khi dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng bắn vào cổ họng. Cô mới choàng tỉnh khỏi cơn mê há lớn miệng đón nhận lấy chúng. Thứ quý giá này là thành quả cô chịu bao nhiêu vất vả mới được anh ban cho. Nào dám trái lời chủ, hai run run chụm lại, cô cúi đầu nhè tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng ra đầy cả hai bàn tay bé xinh.