“Cảm ơn chủ nhân”.
Hiếm có khi nào anh lại dịu dàng với cô nhưng thế. Hai tay nhỏ nhận lấy ly sữa ấm từ anh, cô không ngần ngại mà uống hết. Có lẽ do cô kiệt sức nên đói mà ly sữa nhanh chóng bị uống cạn.
“Chủ nhân? Chủ nhân đưa em đi dự tiệc sao ạ? Bữa tiệc của ai?”.
Không khỏi ngạc nhiên bởi câu nói của anh. Tại sao anh lại muốn mang cô đi dự tiệc vậy? Cô hỏi rất nhiều nhưng kết quả lấy một câu trả lời vào trong tâm anh cũng không nói. Thật là, cô cũng hiểu tính anh không dám hỏi nữa, ngoan ngoãn nằm xuống giường. Anh muốn cô ngủ thì tốt nhất cô không nên làm trái, tới lúc muốn ngủ cũng không ngủ được đâu. Một chút phép thuật, những vết bầm tím đã biến mất, cơn đau nhức cũng giảm đi một nửa khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Anh cũng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Có lẽ đêm nay cô sẽ phát tình, anh có nên chuẩn bị trước món quà nhỏ nào không nhỉ?
Sau khi anh thấy cô đã chịu nằm xuống ngủ rồi mới bước ra ngoài, anh cho người chuẩn bị cho cô một bộ váy tone trắng xanh và một bộ vest cùng tone với cô. Sau đó anh mới qua phòng làm việc, anh gọi quản gia đến giúp anh loại bỏ một số tai mắt của mẹ. Như vậy mắc công anh đỡ phải gặp phiền phức, sẵn đó chuẩn bị cho anh xe tối nay anh sẽ đưa cô đến trang trại ở ngoại ô. Cũng lâu rồi anh không đưa cô đến đó, anh liếc mắt nhìn sang lịch nơi mà anh đã đánh dấu ngày cô phát tình trong một tuần sắp tới. Có lẽ là tối nay hoặc ngày mai cô sẽ lên cơn phát tình, xem ra lần này cô hơi vất vả rồi.
“Em đừng nghĩ đến việc chạy trốn, mãi mãi chỉ được phép nằm trong khuôn khổ mà ta đã đặt ra cho em!”.
Anh lẩm bẩm vài câu rồi mới quay lại làm việc, đến khi trưa anh cho người hầu vào đánh thức cô dậy. Giúp cô vệ sinh cá nhân rồi đem qua phòng làm việc của anh, sẵn đó đem khay đồ ăn và sữa ấm lên giúp anh. Đến giờ trưa cô cần phải dùng bữa, nếu không cơ thể không đủ sức để mang thai con của anh.
Cô được ngủ thì cơ thể đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Người đầu đánh thức dậy, đợi cô vệ sinh cá nhân xong thì dắt qua anh. Tới trước cửa phòng, sau khi được sự cho phép, cô liền cúi đầu ngậm lấy dây xích rồi mới bò tới giữa hai chân anh. Hai tay dâng xích lên quá đầu, miệng hôn nhẹ xuống mu bàn chân của chủ. Cô không dám làm trái lệnh nữa, cô sợ rồi.
“Chủ nhân... xin để em bj giúp chủ nhân a”.
Nói rồi cô đợi anh đồng ý mới ngẩng đầu lên , dùng miệng tháo khóa quần để giải phóng cho côn ŧᏂịŧ gân guốc. Miệng nhỏ nhẹ hôn lên qυყ đầυ rồi ngậm nó vào bên trong khoang miệng ấm áp của mình bắt đầu bú ʍúŧ. Lưỡi linh hoạt la liếʍ khắp mọi nơi, hai tay cũng đưa lên bắt lấy hai trái tinh hoàn mà xoa bóp nhẹ.
“Ư...”.
Anh thấy cô ngoan ngoãn bò vào làm đúng mọi thủ tục anh mới để cho cô BJ, xem ra đợt huấn luyện hồi tối đã khiến cô ngoan ngoãn hơn rồi. Chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt liếʍ mυ'ŧ lấy quỹ đầu rồi đến từng đường gân nhỏ trên gậy thịt của anh, anh đưa tay nắm nhẹ lấy tóc của cô nhưng không vội hành động. Đúng thật cái lưỡi nhỏ của cô rất mềm và dạo này cũng linh hoạt hơn rất nhiều, gậy thịt bên trong khoang miệng nhỏ của cô bắt đầu có dấu hiệu trướng lên hơn từng đường gân cũng được hiện rõ lên. Vừa rồi anh không cho người hầu giúp cô đeo đuôi vào là vì anh muốn cô sau khi BJ xong sẽ tự giác đeo chiếc đuôi vào, như vậy cô mới chính là không thể phủ nhận bản thân mình là cɧó ©áϊ của anh được.
“Ư....ô ...ô....”.
Miệng cô rất ấm, lại còn được lưỡi cô phục vụ khiến anh vài lần suýt nữa thì bắn ra. Cô cũng không bỏ qua mà cúi đầu hôn lên hai tinh hoàn căng cứng như trứng gà. Sau hơn 10 phút bú ɭϊếʍ, cuối cùng anh cũng chịu phát tiết, qυყ đầυ cô nuốt vào tận họng, thân cô co giật vài cái trong miệng rồi tiết ra chất dịch đặc sệt màu trắng sữa. Cô nhắm chặt mắt tiếp nhận thứ đó từ từ lấp đầy khoang miệng. Không dám nuốt ngay, co rút đầu há miệng để anh thấy rồi mới nuốt chúng xuống, lại tiếp tục há ra lần hai để anh kiểm tra lại mới xong công việc.
“Cảm ơn chủ nhân đã bắn tinh vào cái miệng dâʍ đãиɠ của cɧó ©áϊ”.
Anh nhìn thấy cô ngoan ngoãn mở miệng để anh kiểm tra đến hai lần đúng theo yêu cầu của anh, anh đưa tay nắm lấy sợi dây xích kéo người của cô lên để cô quỳ thẳng dậy. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên mặt của cô vài cái rồi mới đưa mắt về phía khay đồ ăn và khay sữa đang được đặt ở giữa phòng bên dưới sàn nhà lại còn có một chiếc chuỗi hạt dài khoảng 1m, mắt hạt nhỏ nhất là 1.5cm đồng nghĩa những mắt hạt còn lại sẽ to đến cỡ nào. Anh đưa mắt nhìn xuống cô rồi mới cất giọng.
“Ngoan, dùng bữa trưa đi. Hôm nay ta bận không chơi đùa với ngươi được, tự biết phải làm gì rồi đấy!”.
Chuỗi hạt nằm ở đó chính là biểu hiện rõ cô phải tự giác đeo vào trước khi dùng bữa trưa, cô phải nên nhớ một điều. Không phải chỉ có anh mới dạy dỗ được cô đâu, mà còn có cả cậu ở trong đó. Cô có muốn chạy khỏi nơi này đi chăng nữa vẫn là không thể.
“Dạ ... chủ nhân...”.
Cô nhìn về khay đồ ăn đã được đặt sẵn ở giữa phòng, bên cạnh còn có một chuỗi hạt dài hình đuôi chó. Ánh mắt run sợ xen lo lắng nhìn lên anh như để xác nhận lại yêu cầu. Nhận được cái nhìn đầy cao ngạo, anh hất nhẹ đầu ám chỉ cô phải tự mình thực hiện. Con chó nhỏ khóc ròng ở trong lòng, miễn cưỡng bò tới nhặt lấy chuỗi hạt. Không có gel bôi trơn, một tay phải tìm tới tiểu huyệt mà xoa nắn, ngón tay nhỏ nhắn cắm nhẹ vào trong để kí©ɧ ŧɧí©ɧ lấy kɧoáı ©ảʍ. Dâʍ ɖị©ɧ trong suốt được đẩy ra, cô đem từng mặt hạt ma sát với miệng huyệt của mình rồi cẩn thận tách hậu huyệt ra, nhét từng hạt vào bên trong cơ thể. Lúc đầu khá dễ dàng vì mấy mắt hạt khá nhỏ, tới đoạn giữa mắt hạt đã to hơn khiến cô khẽ cắn môi rêи ɾỉ. Càng về sau động huyệt càng khó tiếp nhận, phần vì cái động nhỏ của cô đã căng đầy, phần vì mắt hạt quá lớn. Răng ghim vào môi đã sắp chảy máu luôn rồi, cô ứa nước mắt kêu lên đau đớn. Vậy mà vẫn còn những 5 mắt hạt nữa không thể nhét nổi nữa. Mắt hạt nhỏ nhất đã chui vào tận thành ruột, miệng huyệt căng ra muốn rách luôn rồi. Cô mệt mỏi gục đầu xuống nền nhà khóc thút thít. Không nhét hết thì cô không được ăn cơm, nhưng đáng sợ không phải việc bị nhịn đói mà là những hình phạt tàn khốc sau đó. Cô rất sợ nên lại tiếp tục vểnh mông cao lên liều mạng cố nhét. Một hạt châu nữa tiếp tục được nhét vào, miệng huyệt bắt đầu có dầu hiệu rạn nứt. Cánh mông đỏ đã bị cô cắn tới chảy máu, hơi thở hỗn loạn vì cơn đau quá sức khủng khϊếp. Lại tiếp tục thêm một mắt hạt nữa, lúc này chính thức miệng huyệt đã bị nhồi nhét quá mức mà rách ra. Một giọt, hai giọt máu nhỏ tách tách xuống sàn. Bàn tay run run cảm thấy có chất lỏng liền liều mạng nhét nối hai mắt còn lại. Cô chính là chấp nhận tự mình huỷ đi hậu huyệt của mình. Sau khi nhét xong, cô kiệt sức nằm gục luôn tại nức nở.
Anh dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt thích thú nhìn con chó nhỏ của anh tự thân mà nhét vào từng mắt hạt. Đúng cô phải tập quen với việc tự bản thân đã chuẩn bị sẵn rồi đến gặp anh, như thế cô sẽ được chọn kích cỡ vừa với ý của cô nhất. Nếu không thì anh sẽ là người chọn cho cô, hậu quả của việc anh chọn có lẽ đã ngay trước mắt cô rồi. Anh thấy miệng huyệt rỉ máu, một vài giọt máu chảy xuống sàn nhỏ lại nhìn xuống con chó nhỏ nằm gục xuống sàn mà nức nở. Xem ra từ khi cậu giáo huấn cô đã ngoan ngoãn nhiều hơn rồi. Anh đứng dậy tiến về phía của cô, tay tùy ý cầm lấy sợi dây xích kéo nhẹ lên để cô ngẩng mặt lên mà nhìn anh. Anh đồng thời ngồi xổm xuống đưa tay chạm lên cánh môi đã sớm bị cô cắn đến chảy máu mà không khỏi đau lòng.
“Ta cho phép ngươi tự làm hại đến bản thân!?”.
Âm giọng anh mang theo khí tức mà cất lên, anh chưa từng cho phép cô tự hại đến cơ thể, trừ khi đó là mệnh lệnh anh yêu cầu. Giống như vừa rồi, nếu như vừa rồi cô mở miệng cầu xin. Có lẽ anh sẽ xem xét lại, không phải lúc nào anh cũng khắt khe với cô. Chỉ cần cô ngoan anh sẽ xem xét lại nếu như cô biết cách cầu xin, nhưng con chó nhỏ này xem ra là không muốn cầu xin mà tự đem nhét vào hết rồi.
“Biết hậu quả của việc tự làm hại bản thân là gì không!?”.