Lời Mời Của Thần Linh

Chương 20: Zombie vây thành (7): Thư viện

Mạnh Kình thuận lợi lấy được dù từ phòng giáo viên, cô bung dù rời khỏi cửa của khu dạy học, đi một đoạn trong mưa, sau đó trong màn mưa như dệt cửi, cô nhìn thấy sân thể dục.

Tiếng nổ lớn lúc nãy khiến tất cả các vành bóng rổ bị gãy, sân thể dục lúc này trông rất bừa bộn.

Nhưng tình trạng không chỉ như thế.

Rốt cuộc đó là sân thể dục hay bãi tha ma, ấy vậy mà có vô số cánh tay tàn tạ dữ tợn nhô lên từ lòng đất, giống như truy hồn đoạt mạng.

Trên đường chạy điền kinh gần đó, có những con zombie đã hoàn toàn bỏ lên khỏi mặt đất, cơ thể vặn vẹo tạo thành những tư thế kỳ lạ, tốp năm tốp ba tìm kiếm con mồi.

Thiết lập và quy tắc của trò chơi này càng ngày càng biếи ŧɦái, virus rò rỉ, lây nhiễm, biến dị đã đành, tại sao zombie còn có thể trống rỗng xuất hiện vậy? Nếu như thế, có phải bước tiếp theo là trực tiếp nhảy dù xuống không?

Như để đáp lại lời phàn nàn của Mạnh Kình, khi cô linh cảm được điều bất thường rồi xoay người lại, cô phát hiện cánh cửa vào khu dạy học chẳng biết từ lúc nào đã đóng lại.

Giống như những con quái vật xuất hiện trước ngày tận thế, ngày càng nhiều zombie lần lượt rơi xuống nóc tòa nhà trường học theo cơn mưa xối xả, hoặc là đang trèo dọc theo các bức tường bên ngoài.

Tiếng gầm gừ bị tiếng mưa lấn át, chúng bắt đầu điên cuồng đập vỡ mọi cửa sổ, cố gắng xâm lấn tòa nhà.

Cơn ác mộng vừa buông xuống.

Mạnh Kình vô thức siết chặt khẩu súng trong tay, ma xui quỷ khiến, phản ứng đầu tiên của cô lúc đó lại là ——

Chẳng lẽ Địch Tử Uyên vẫn ngồi trong phòng học chờ mình trở về?

Vậy thì anh chết chắc rồi.

Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn sân thể dục, cô nhạy bén nhận ra có một tia sáng màu vàng kỳ lạ nhấp nháy ngắt quãng ở vị trí của các thiết bị thanh ngang phía xa, giống như một loại đèn tín hiệu nào đó.

Cô đoán đó có lẽ đó là gợi ý của hệ thống, hơn nữa lúc này chắc chắn không chỉ có một cái, song, gợi ý này gần cô nhất.

Ban đêm, thân phận người mang gen lặn là ưu thế lớn nhất của cô, cô có thể an toàn xuyên qua đám zombie đang tìm kiếm thức ăn để đi thẳng đến vị trí mục tiêu, lấy được manh mối.

Đây là mới là ưu tiên hàng đầu.

Cho nên cô không có thời gian đi cứu Địch Tử Uyên, dù muốn cứu, cũng chưa chắc cứu được.

Hợp tác với cô là lựa chọn của anh, cho nên hậu quả anh phải tự gánh lấy.

Hơn nữa, nếu anh không phải tên thiểu năng trí tuệ, khi thấy tình hình không ổn thì nên lập tức chạy ra khỏi phòng học, như thế thì vẫn còn cơ hội sống sót.

…… Xem số mệnh của anh vậy.

Những suy nghĩ này thật ra chỉ diễn ra trong vòng hai giây, điều này được xem là do dự đối với cô.

Sau đó cô không hề ngoảnh đầu lại, lập tức đưa lưng về phía tòa nhà dạy học, sải bước bước vào sâu trong sân thể dục.

Trong khoảng thời gian này, zombie không ngừng trồi lên từ mặt đất, chúng lao về phía cô, nhưng khi đến gần cô thì dừng lại, đại đa số đi ngang qua, còn lại một số ít vây quanh cô, ngửi một chút rồi thất vọng bỏ đi.

Tiếng sấm rền vang nơi chân trời, những hạt mưa dày đặc rơi xuống chiếc dù trên đỉnh đầu, hòa cùng tiếng gầm gừ của zombie tạo thành một bản giao hưởng hắc ám.

Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc và mùi máu tanh hôi, một mình cô bung dù đi ngược chiều, bước đi trên con đường lầy lội.

Cho đến khi đến gần các dụng cụ thể thao.

Hóa ra thứ tỏa sáng là một thanh xà đơn, tay trái của cô cầm dù, tay phải cẩn thận sờ thanh xà đơn từ đầu đến cuối, cuối cùng cô chạm vào một đai ốc đầu tròn nhô ra trên trụ chống đỡ hai bên.

Cô dùng sức vặn, đai ốc lỏng ra, sau đó một ô cửa cơ quan nhỏ cỡ lòng bàn tay mở ra.

Như thường lệ, trong ô cửa có một chiếc túi nhựa, trong túi nhựa có một tờ giấy manh mối mỏng tanh.

Mưa vẫn như trút nước, nước mưa bốn phía nhanh chóng làm ướt tờ giấy manh mối, cô tranh thủ thời gian hướng nó về phía ngọn đèn, cuối cùng cũng thấy rõ dòng chữ viết trên đó.

Đó dường như là hai công thức kỳ lạ, cộng với hai dòng chữ giải thích quy tắc:

【4 người nhiễm bệnh + 2 người thường + 1 người miễn dịch = Thuốc đông máu】

【6 người nhiễm bệnh + 1 người mang gen lặn + 2 người miễn dịch = Kháng thể AT】

【Chip gắn dưới mặt đồng hồ, sau khi gϊếŧ chết mục tiêu sẽ tự động đếm, nếu không có sẽ tính là 0.】

【Thứ tự chính xác là: người nhiễm bệnh, người mang gen lặn, người thường, người miễn dịch. Mỗi người chơi nhận được một con số khác nhau, chỉ có một cơ hội, nếu nhập sai, cơ hội sẽ không còn giá trị.】

Trông có vẻ rất khó hiểu, nhưng Mạnh Kình lại hiểu được.

Nói ngắn gọn, thuốc đông máu và kháng thể AT là đạo cụ đặc biệt mới được mở ra, một tờ manh mối tương ứng với một cơ hội lấy được thuốc đông máu và kháng thể AT, và, một con chip tương ứng với hai mật khẩu.

Ví dụ, để lấy được thuốc đông máu, cần phải gϊếŧ 4 người nhiễm bệnh, 2 người thường và 1 người miễn dịch, không cần phải gϊếŧ người mang gen lặn, sau đó dựa vào thứ tự đầu vào, mật khẩu cuối cùng là: 4021.

Tương tự, mật khẩu để lấy kháng thể AT là: 6102.

Đây được xem là một con đường sống dành cho những người chơi bị thương.

Mặc dù bọn họ có thể sẽ không lấy được.

*

Zombie xâm chiếm toàn bộ khuôn viên trường, nên đương nhiên khu dạy học cũng không thể may mắn tránh được.

Thính giác của Địch Tử Uyên vẫn khá nhạy bén, anh cảm thấy không ổn nên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn thấy lũ zombie ùn ùn kéo đến hoành hành trong cơn mưa to.

Anh biết mình không thể ở đây chờ Mạnh Kình trở về, dù sao điều kiện tiên quyết để hội hợp với cô là anh còn sống.

Nếu trì hoãn vài phút, e rằng zombie sẽ xông vào phòng học, bắt rùa trong hũ.

Nhưng nhìn tình hình này chắc chắn không thể đi ra bằng cửa chính, nên chỉ có thể tìm lối khác.

Anh thấp thỏm suy nghĩ vài giây, không thể không thừa nhận, đây chính là biện pháp tốt nhất mà hiện tại anh có thể nghĩ đến.

Anh lập tức đeo balo và súng lên lưng, giơ tay đẩy mở cánh cửa sổ gần mình nhất.

Có zombie đang cắm móng vuốt vào vách tường, leo lên dọc theo rìa ngoài của khu dạy học, sau khi anh xác định được tuyến đường, dùng súng xử lý zombie cản đường, rồi bám vào khung cửa sổ nhảy ra ngoài.

May mà đây là lầu 2, lại có lắp lan can phòng hộ giảm xóc, ahn cuộn người lăn một vòng khi đáp xuống đất nên hữu kinh vô hiểm, nhưng mưa quá to, khi đứng lên từ vũng nước, cả người anh đều ướt sũng.

Anh kiểm tra xem khóa kéo balo có bị làm sao không, sau đó mau chóng lau nước mưa trên mặt rồi sải bước chạy như bay.

Lúc này, trong màn đêm có một tia chớp lóe lên, chiếu sáng phía trước trong chớp mắt, anh vô tình nhìn thấy một cô gái trẻ đang hoảng sợ chạy trốn, phía sau cô ấy là mấy con zombie đang nhe răng múa vuốt đuổi theo.

Có lẽ bởi vì quá luống cuống, thể lực không theo kịp, cô gái chật vật ngã nhào xuống đất.

Thấy đám zombie đằng sau mau chóng đến gần, gần như sắp cắn cô ấy, bản năng cứu người thôi thúc Địch Tử Uyên nổ súng, bắn bể đầu con zombie gần nhất.

Những con zombie còn lại nghe được tiếng động, chúng phẫn nộ lần lượt quay đầu nhìn về phía bên này, đúng lúc này một tia chớp lóe lên, cô gái vừa may mắn thoát chết nhìn thấy rõ vị trí của anh.

Cô ấy tiếp tục chạy về phía trước, điên cuồng vẫy tay với anh, giọng nói the thé, xuyên qua màn mưa, anh có thể nghe được rõ ràng.

“Thư viện! Thư viện an toàn!”

Địch Tử Uyên tranh thủ thời gian thu súng lại, lợi dụng đúng lúc ánh sáng xung quanh mờ đi, lũ zombie chưa xác định được vị trí của mình, chốc lát lập tức đuổi theo bước chân của cô gái kia chạy về phía thư viện.



Thư viện cách khu dạy học hơi xa, dọc đường đi, Địch Tử Uyên cứ như thể quay lại thời kỳ thi thể lực thời đại học, anh hoàn toàn đột phá tốc độ của mình, đồng thời bỏ lại tất cả zombie ở đằng sau, có thể vừa chạy vừa bắn, nhân tiện bảo vệ cô gái vừa gợi ý cho mình kia.

Sau đó anh phát hiện cô gái kia không chạy nổi nữa, thế nên anh chỉ đành túm lấy cổ áo của cô ấy kéo đi.

Tình huống đặc biệt, phong độ thân sĩ gì đó dạt sang một bên, miễn còn sống là được rồi.

Không biết qua bao lâu, hai người rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến cửa thư viện, giẫm lên đám cỏ dại trên mặt đất rồi leo lên bậc thang.

Cánh cửa gỗ bong tróc nước sơn nặng trịch, Địch Tử Uyên gắng sức đẩy nó, sau đó nhanh nhẹn khóa lại.

Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, anh thở phào nhẹ nhõm rồi dựa lưng vào khung cửa.

Anh hỏi cô gái kia: “Chào cô, tôi họ Địch, cô tên gì? Sao chỉ có mình cô ở đây vậy?”

Nói đến đây, anh tiện tay vén phần tóc mái ướt nhẹp lên, để lộ vầng trán láng mịn, đôi mắt hoa đào trìu mến nhìn cô ấy, rõ ràng là một cuộc đối thoại bình thường, nhưng bởi vì anh đẹp trai nên trở nên giống như có ý bắt chuyện mập mờ.

Nhưng kỳ thực anh không suy nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cảm thấy bầu không khí khó xử, nên tùy ý nói đôi ba câu thôi.

Cô gái nhìn anh, cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô ấy thấp giọng đáp lại.

“Tôi tên Tiểu Hạ, tôi có đồng đội, đội của tôi gồm sáu người, bao gồm cả bạn trai A Khôn của tôi.”

“Vậy bọn họ đâu?”

Nhắc tới chuyện này, cô ấy có vẻ tủi thân: “Chúng tôi vừa tìm thấy một tấm poster gợi ý về thư viện trong phòng thí nghiệm, khi ra ngoài thì gặp rất nhiều zombie, tôi chạy chậm, bọn họ không chờ tôi……”

“Bạn trai cô cũng không chờ cô hả?”

“Anh ấy…… anh ấy bận cứu Bối Bối……”

Địch Tử Uyên ho một tiếng, mối quan hệ tam giác phức tạp này khiến anh không biết phải làm sao, nên chỉ có thể đưa ra lời an ủi tượng trưng.

“Đừng buồn, trời mưa to quá, có lẽ anh ta không thấy cô.”

“Ừm……” Mặc dù cảm xúc của Tiểu Hạ suy sụp, nhưng cô ấy cũng không quên cúi đầu cảm ơn anh: “Cảm ơn anh Địch, nếu vừa rồi không có anh, tôi chết chắc rồi.”

“Không có gì, nếu cô không nói với tôi, tôi sẽ không biết được chuyện có thể trốn trong thư viện.”

“Anh Địch không có đồng đội sao?”

“Có, đồng đội của tôi giỏi lắm đấy.” Địch Tử Uyên nói: “Nhưng cô ấy đi dò đường trước rồi, tôi chưa có thời gian gặp cô ấy, hi vọng cô ấy thuận buồm xuôi gió.”

Mặc dù Mạnh Kình là người mang gen lặn, ban đêm sẽ không bị zombie tấn công, nhưng không nhìn thấy cô, trong lòng anh vẫn không an tâm.

Tiểu Hạ an ủi anh: “Không sao đâu, nếu đồng đội của anh là đại thần, tôi tin cô ấy nhất định sẽ tìm được anh.”

“Đương nhiên cô ấy là đại thần rồi, cô ấy thậm chí có thể mua được nhà ở chung cư Bạch Hải ở khu D Thành phố của Thần đấy.”

“...... Wow, chung cư Bạch Hải! Thật hả?”

“Sao mà giả được?” Địch Tử Uyên mỉm cười, nhắc đến Mạnh Kình anh không khỏi tự hào: “Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Thư viện này có bao nhiêu tầng? Chúng ta tìm thử xem, xem xem có cách gì có thể hong khô quần áo không.”

“Đúng đúng, nếu có thể, tôi muốn đi tắm, tôi thật sự không chịu nổi cả người toàn bùn bẩn như thế này.”

Ai ngờ, khi hai người hạ quyết tâm chuẩn bị lên lầu, giây tiếp theo đột nhiên vang lên một tiếng súng, đại sảnh yên tĩnh như đất bằng nổi sóng, khiến Tiểu Hạ giật mình lùi lại một bước.

Sau đó cô ấy thấy Địch Tử Uyên, người vừa bước lên cầu thang, cả người lung lay, đột nhiên lảo đảo vịn tường, vai trái của anh trúng đạn, máu từ vết thương chảy ra, ngay lập tức thấm ướt ngực và nửa ống tay áo.

“Anh Địch!” Cô ấy ngẩng đầu lên, trông thấy ai đó đứng trên lan can tầng hai: “...... A Khôn!”

Bạn trai A Khôn của cô ấy đứng ở đó, bên cạnh là bạn thân Bối Bối của mình, không còn nghi ngờ gì nữa, vừa rồi là A Khôn nổ súng.

A Khôn chĩa súng vào Địch Tử Uyên, hùng hổ xuống lầu, không lâu sau, bao gồm cả Bối Bối, ba người đồng đội còn lại cũng bước xuống.

“Vãi, tôi vừa nghĩ cô chạy đi đâu, ai ngờ lại tán tỉnh một tên đàn ông xa lạ ở đây?”

Tiểu Hạ không thể tin được: “Anh nói bậy bạ gì thế? Rõ ràng là anh bỏ rơi em trước mà, nếu anh Địch không cứu em, thì em đã bị zombie cắn chết từ lâu rồi, ấy thế mà anh còn chỉ trích em?!”

“Là tự cô chạy lung tung, tôi bảo cô theo sát nhóm nhưng cô không theo kịp, đúng là đồ ăn hại mà!” A Khôn mắng cô ấy: “Bình thường luôn liên lụy người khác, nhưng lại rất giỏi dụ dỗ đàn ông nhỉ!”

“...... Anh còn là người không đấy? Thời khắc mấu chốt anh đi cứu Bối Bối bỏ mặc tôi, tôi đã không nổi nóng thì thôi, thế mà anh còn ngậm máu phun người!”

Trước đó Bối Bối đang ôm cánh tay của A Khôn, nhưng sau khi nghe những lời này cô ta lập tức buông tay ra, tỏ vẻ vô tội.

Cô ta giải thích một cách yểu điệu: “Tiểu Hạ à, cậu đừng hiểu lầm, tớ và anh Khôn chỉ là bạn mà thôi, hoàn toàn không có gì cả, lúc nãy anh ấy cứu tớ trước là vì tớ quá sợ hãi, cậu đừng trách anh ấy.”

Tiểu Hạ dường như tức đến mức muốn khóc: “Cô là bạn của tôi, thế mà lại đối xử với tôi như thế, quan hệ của hai người có phải bọn họ đều biết hết rồi không? Chỉ có tôi là người ngoài, hiện tại tôi là gánh nặng của mấy người sao?”

Một đồng đội nghe thế thì chế nhạo: “Cô luôn là gánh nặng mà, không xinh đẹp, không thông minh, chỉ là chúng tôi nể mặt anh Khôn thôi, thế mà cô còn không biết xấu hổ nói ra.”

Một người đồng đội khác cũng thản nhiên hùa theo: “Nhờ có anh Khôn nên cô mới sống tới bây giờ đấy, thức thời thì liếʍ cẩu (*) cho tốt đi, còn léo nha léo nhéo gì mà liệt nữ trong sạch, lẽ nào chúng tôi giữ lại cô để thêm phiền?”

(*) Liếʍ cẩu (舔狗): Ngôn ngữ mạng, ý chỉ loại người không có tôn nghiêm quỳ liếʍ người khác. Thông thường có hai cách dùng. Một, dùng để chỉ loại người dù biết đối phương không thích mình nhưng vẫn mặt nóng dán mông lạnh, không có mấu chốt, không có tôn nghiêm, nói thô bỉ là loại người không có lòng tự trọng. Hai, dùng để ám chỉ loại người a dua nịnh hót không có nguyên tắc không có điểm dừng.

“......”

Địch Tử Uyên bịt vết thương lại, nhưng máu vẫn rỉ ra từ kẽ ngón tay, dù vậy, lòng chính nghĩa vẫn không giảm bớt, anh vẫn khàn giọng nói lời công bằng thay cho Tiểu Hạ.

“Cảm thấy là gánh nặng thì đừng làm đồng đội nữa, không thích thì thẳng thắn chia tay, miệng chó không mọc được ngà voi, cả đám đàn ông kết bè kết lũ sỉ nhục một cô gái, bộ không có liêm sỉ hay gì?”

“Mày cần thể diện, vậy rốt cuộc mày muốn thể diện hay muốn mạng đây?” A Khôn bước tới, cho anh một đấm, sau đó chĩa súng vào trán anh: “Nhãi ranh, muốn làm anh hùng à? Nhìn lại mình xem, xem mình có khả năng ấy hay không đã.”

Bối Bối bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Gϊếŧ anh ta đi anh Khôn, chúng ta đã dùng gần hết đạn trong súng rồi, súng của anh ta không tệ, gϊếŧ anh ta, chúng ta có thể lấy súng và balo.”

“Đúng vậy, vật tư bổ sung tự đưa tới cửa, sao lại không dùng?”

Tiểu Hạ không đồng ý, hai mắt đỏ hoe, nóng lòng ngăn cản.

“Mấy người không thể gϊếŧ người bừa bãi như thế, hơn nữa anh Địch vừa cứu tôi đấy!”

A Khôn không kìm được đẩy cô ấy ra: “Bớt nói nhảm, bởi vì thằng này da trắng đẹp trai nên mày không nỡ gϊếŧ nó chứ gì? Đúng là đồ ti tiện!”

“.....”

L*иg ngực của Tiểu Hạ phập phồng, cô ấy tức đến mức không phản bác lại được, ánh mắt cực kỳ thất vọng và phẫn nộ.

A Khôn không để ý đến cô ấy nữa, hắn suy nghĩ một chút, chắc là dự định tiết kiệm đạn, ra hiệu bảo đồng đội tước vũ khí của Địch Tử Uyên, còn mình thì mở balo lấy dao gọt trái cây, chuẩn bị đâm chết đối phương.

Sắc mặt của Địch Tử Uyên tái nhợt, anh im lặng, bởi vì là người miễn dịch nên anh phải chịu đựng cơn đau do viên đạn gây ra và sự lạnh lẽo do mất máu nhiều gấp đôi người bình thường, càng vào lúc này, càng dễ mất tinh thần chiến đấu.

Tuy nhiên, sự thật chứng minh, vận may của anh không hề tệ, đôi khi kỳ tích sẽ xuất hiện.

…… Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Kình xuất hiện ở góc cuối hành lang.

Đây không phải ảo giác.

Cô đang giơ súng nhắm về phía bên này.

Sức mạnh chợt trỗi dậy, một giây trước khi đồng đội tiếp cận, anh đá mạnh vào bắp chân của A Khôn, sau đó lập tức kéo Tiểu Hạ tránh khỏi tầm ngắm của Mạnh Kình.

Mạnh Kình quả quyết bóp cò.

A Khôn không hiểu nổi tại sao mình bị đá, thậm chí hắn chưa kịp lấy dao ra thì đã cảm thấy thắt lưng tê rần, sau đó mất kiểm soát ngã xuống đất.

Bối Bối thấy sau lưng hắn trúng đạn, cô ta khϊếp đảm hét lên một tiếng, sau đó vội vàng trốn sau lưng những đồng đội nam còn lại.

Ba người đồng đội nam lúc trước chỉ đứng xem náo nhiệt, phản ứng chậm một nhịp, lúc này đang lúng ta lúng túng định rút súng ra thì bị Mạnh Kình chặn lại.

Cô giơ khẩu súng tiểu liên nhắm ngay vào bọn họ.

“Hai tay ôm đầu rồi ngồi xuống, nếu dám cử động, nhìn xem mấy người nhanh hơn hay đạn của tôi nhanh hơn.”

“......”

Hiển nhiên trang bị của bọn họ không tốt bằng cô, nếu cô thật sự muốn bắn, tất cả mọi người nhất định sẽ chết.

Đâm lao thì phải theo lao, bọn họ thức thời làm theo lời của cô.

Mạnh Kình cầm súng tiến đến gần, liếc nhìn Địch Tử Uyên: “Anh còn hành động được không?”

Địch Tử Uyên thở dài, gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Lấy hết balo của bọn họ rồi cất vào phòng đọc sách.”

“Ừm.”

Tiểu Hạ có vẻ rất ngạc nhiên vì đồng đội đại thần mà Địch Tử Uyên nhắc đến hóa ra là một cô gái trẻ.

Nhưng cô ấy mau chóng phủ nhận suy nghĩ của mình, con gái thì sao? Con gái cũng có thể rất giỏi mà, giỏi hơn tên chó má kia nhiều.

Nghĩ đến đây, cô ấy nghiến răng nghiến lợi, đi tới giúp Địch Tử Uyên gom balo của các đồng đội cũ, tiện thể giẫm lên mặt A Khôn một cái.

Thấy thế, Bối Bối hoảng sợ vội nói: “Tiểu Hạ, có cần tớ giúp không? Tớ có thể đi với cậu không?”

Cô ấy không hề ngoảnh đầu lại: “Giữa tôi với cô là quan hệ gì, tôi mà cần cô giúp à? Cô yên tâm ở lại với anh Khôn của cô đi.”

“......”

Mạnh Kình đứng tại chỗ, quan sát bốn người còn lại một chút, chậm rãi hỏi.

“Thân phận gì đấy? Khai ra mau.”

Tình cờ Tiểu Hạ chưa vào phòng đọc sách, nghe thế cô ấy xoay người lại, thẳng thắn trả lời thay.

“Trừ người nằm trên mặt đất là người mang gen lặn, con nhỏ kia là người miễn dịch, ba người kia và tôi đều là người thường.”

Khóe môi của Mạnh Kình hơi cong lên, nở một nụ cười ẩn ý sâu xa.

“Tốt lắm, thế này chẳng phải đủ rồi sao?”

Ký ức quay lại nửa giờ trước.

Sân thể dục cách thư viện không xa, lúc đó cô tình cờ chọn đúng đường đi, do đó xác định được quỹ tích hoạt động của zombie.

Cô phát hiện ra rằng, dù địa điểm lang thang của chúng rải rác, nhưng tất cả bọn chúng đều đi vòng qua thư viện trong bán kính hai mươi đến ba mươi mét, tạo thành một không gian rộng mở đột ngột.

Cô đoán đó là khu vực an toàn do hệ thống thiết lập.

Tuy nhiên khi đến gần thư viện, đúng lúc nhóm A Khôn và Bối Bối cũng đến lối vào thư viện, thế nên cô không vào bằng cửa chính mà đi đường vòng, cuối cùng cũng tìm được một cửa sổ thông gió bên hông tòa nhà.

Cô trèo lên cửa sổ, vào trong thư viện, tránh né đám người kia một cách hoàn hảo.

Không lâu sau đó, Địch Tử Uyên và Tiểu Hạ cũng trời xui đất khiến vào đây.

Ban đầu cô không biết Địch Tử Uyên cũng tới, sau khi nghe được giọng nói quen thuộc của anh, cô mới đi vòng qua cầu thang bên kia để lén quan sát.

Sau đó phát hiện tên ngốc này bị đám người kia bị bắt nạt, máu thấm ướt nửa bộ quần áo, còn bị người ta dùng súng chĩa vào đầu, thoạt nhìn vừa quật cường vừa đáng thương.

Ồ, còn sống, thế thì dễ rồi.

Thế là sau đó có một màn kia.

Những người chơi phách lối này đều là tư liệu có sẵn, đúng lúc có thể dùng để xác minh hai công thức trên mảnh giấy manh mối, đặc biệt là thuốc đông máu, dù sao Địch Tử Uyên là người miễn dịch, sau khi bị thương khó có thể tự lành vết thương, cho nên dù thế nào cô cũng phải lấy được thuốc này.

Cô vẫn chĩa súng vào bọn họ, dùng tay trái rút dao gọt trái cây trong balo của mình ra rồi đi về phía A Khôn đang bị thương.

Cô ngồi xổm xuống, xoay ngược sống dao vỗ vào mặt của A Khôn, giọng điệu đầy mỉa mai.

“Phát súng lúc nãy tôi bắn trượt, dù anh còn sống thì cũng bị liệt. Đoán xem nếu anh bị liệt, cô gái xinh đẹp kia có bằng lòng chăm sóc anh không? Nếu cô ta bằng lòng, tôi sẽ tha cho anh.”

A Khôn nằm trên mặt đất quay đầu sang một bên, khó khăn liếc nhìn Bối Bối, Bối Bối sợ trong lời nói của Mạnh Kình chứa cạm bẫy, ánh mắt của cô ta né tránh, không dám trả lời.

Nụ cười của Mạnh Kình càng sâu hơn: “Thôi được rồi, nếu cô không muốn chăm sóc anh ta, vậy cho anh ta ra đi nhẹ nhàng đi, đúng lúc anh ta là người mang gen lặn, nếu cô gϊếŧ người mang gen lặn thì sẽ được thưởng một mảnh ghép vạn năng đấy, rất lời.”

Bối Bối giật mình: “Cô cho tôi gϊếŧ sao?”

“Ừ.” Cô đưa dao gọt trái cây cho cô ta, sau đó bình tĩnh nói thêm: “Đương nhiên cô có thể không gϊếŧ anh ta, cô không gϊếŧ anh ta, tôi sẽ gϊếŧ cô.”

Cô cho Bối Bối thời gian lựa chọn, sau đó lấy ra một con dao khác từ trong balo, cân nhắc cầm trong tay.

Cô nói với ba người chơi nam còn lại: “Kẻ nằm trên mặt đất kia nhất định phải chết, còn lại tôi muốn thêm mạng của một người miễn dịch và hai người thường, tương đương với một người cuối cùng có thể sống sót, mấy người biểu quyết để quyết định đi.”

Một người chơi nam bàng hoàng: “Súng và mảnh ghép cô đều lấy hết rồi, tại sao chúng tôi phải chết chứ? Có cần thiết phải thế không?!”

“Đáng tiếc, mấy người vốn có thể sống.” Cô nói với anh ta: “Nhưng mấy người động vào đồng đội của tôi, nên không thể không chết.”

“......”

“Vừa rồi khi cô lập cô gái kia và cướp bóc đồng đội của tôi, hình như mấy người đoàn kết lắm. Nếu không muốn biểu quyết thì tôi cũng có thể thông cảm cho. Tôi không ngại tiễn mấy người xuống suối vàng hết đâu.”

Từ đầu đến cuối giọng điệu của cô đều rất bình tĩnh, không thăng không trầm, thậm chí nếu nhắm mắt lại lắng nghe, sẽ cảm thấy hơi dịu dàng.

Nhưng một cô gái thoạt nhìn dịu dàng như thế, vậy mà tay phải cầm súng, tay trái cầm dao, không ai dám nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô.

Trong lúc nhất thời, ngay cả Tiểu Hạ đang trốn trong phòng đọc sách cũng cảm nhận được cảm giác áp bức tuyệt vọng này, cô ấy lặng lẽ quay đầu hỏi Địch Tử Uyên.

“Anh Địch à, đồng đội của anh thật sự sẽ gϊếŧ bọn họ sao?”

Địch Tử Uyên bịt vết thương lại, uể oải gật đầu: “Cô ấy thật sự sẽ làm thế.”

Qua khe cửa, Tiểu Hạ nhìn A Khôn, vẻ mặt rõ ràng không đành lòng, nhưng cô ấy cắn chặt răng, ép mình hạ quyết tâm.

Từ lâu hắn không còn yêu cô ấy nữa, hoặc giả, hắn luôn chán ghét cô ấy, mặc dù cô ấy chưa từng làm gì có lỗi với hắn.

Nếu phản bội cô ấy là lựa chọn của hắn, vậy từ bỏ hắn chính là lựa chọn của cô ấy.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình bằng cách nói về một chủ đề nhẹ nhõm.

“Anh Địch à, cô gái đó là bạn gái của anh hả? Hai người xứng đôi lắm đấy.”

“...... Đừng nói đùa, sao tôi có thể xứng với cô ấy chứ?” Địch Tử Uyên vô thức phủ nhận: “Tuyệt đối đừng để cô ấy nghe được lời này, nếu không cô ấy sẽ nã súng vào cô đấy.”

“?”

Đương lúc Tiểu Hạ chẳng hiểu gì thì chợt nghe thấy một giọng nữ khóc lóc xé ruột xé gan vang lên từ bên ngoài.

Là giọng của Bối Bối.

Khi Bối Bối nghe rõ lời nói của Mạnh Kình, cô ta ý thức được mình là người miễn dịch, nên dù cô ta có gϊếŧ A Khôn hay không thì cô ta cũng không thể trở thành người cuối cùng được sống sót.

Cô ta bế tắc ném con dao xuống, đẩy Mạnh Kình ra rồi bỏ chạy về phía cửa, nhưng giữa đường lại bị Mạnh Kình bắn vào chân.

Cô ta thét chói tai, điên rồ chửi rủa: “Tiểu Hạ! Mày bán rẻ bạn bè, mày sẽ chết không yên lành, tao sẽ chờ trong mộ để xem mày chết thảm như thế nào!!!”

Sắc mặt của Mạnh Kình không chút thay đổi, cô nhập số 4021 vào giao diện đạo cụ đặc biệt của đồng hồ.

Sau đó cô giơ tay lên, chĩa họng súng vào ngay trái tim của Bối Bối.

Tiếng súng lại vang lên.

Chỉ tiêu người miễn dịch, hoàn thành.

Cô vừa quay đầu lại thì thấy một người chơi nam nhặt lấy con dao bị Bối Bối ném đi, đang nhanh chóng tiếp cận cô với ý định đánh lén, nhưng đáng tiếc lại bị cô phát hiện.

…… Hai người nhìn nhau từ xa, bầu không khí cực kỳ lúng túng.

Bàn tay cầm dao của anh ta giơ lên cũng không được, hạ xuống cũng chẳng xong, cứ căng thẳng như thế, cuối cùng bởi vì chột dạ nên buông lỏng tay, con dao rơi xuống đất.

“Nhặt lên.” Cô chậm rãi nói: “Tôi đếm đến mười, ai dùng con dao này gϊếŧ người mang gen lặn thì sẽ được sống.”

A Khôn đang hấp hối trên mặt đất, gϊếŧ hắn là chuyện rất dễ dàng.

Rõ ràng, khát vọng muốn sống đã khiến người chơi nam nọ chần chừ.

Mạnh Kình bắt đầu đếm ngược: “10, 9, 8, 7……”

Cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm, bất chấp sự cản trở của hai đồng đội còn lại phía sau, anh ta nhanh chóng cúi xuống, đâm con dao vào tim của A Khôn.

Cảm nhận được đồng hồ rung lên, anh ta vội vàng đứng thẳng lên, đọc nội dung thông báo cho Mạnh Kình nghe.

“Nó nói gϊếŧ người mang gen lặn, được thưởng mảnh ghép vạn năng, vui lòng vào phòng đọc sách số 1, tìm hàng trên cùng của giá sách thứ ba để lấy mảnh ghép vạn năng. Cô có thể thả tôi đi không?”

“Được.” Mạnh Kình nghiêng người ra hiệu: “Lập tức rời khỏi thư viện, xem như tôi chưa từng gặp anh.”

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Tuy nhiên, điều anh ta không ngờ tới chính là, Mạnh Kình đồng ý thả anh ta đi, nhưng hai người đồng đội bị kết án tử hình kia lại không cho anh ta đi.

Dù sao cũng sắp chết, ai mà không muốn kéo người chết chung, dựa vào đâu mà anh ta có thể sống chứ.

Hai người kia nổi điên, lao đến đẩy ngã anh ta xuống đất, sau đó hợp sức bóp cổ anh ta.

“Lúc lập đội giao kèo thế nào hả? Giúp đỡ lẫn nhau, vĩnh viễn không phản bội, đúng không? Mẹ mày, mày định nuốt lời chứ gì?”

Yết hầu của gã đàn ông rung lên, anh ta cố vùng vẫy phản kháng, đáng tiếc, thất bại.

Một tiếng xương cổ bị bẻ gãy vang lên, hai chân đang vùng vẫy của anh ta dừng lại, tắt thở.

Mạnh Kình dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt quan sát trò hề này, cô không lãng phí thời gian nữa, không quan tâm hai người còn lại muốn để lại di ngôn gì, cô lập tức bóp cò súng.

Đoàng! Đoàng!

Hoàn thành chỉ tiêu dành cho người thường.

Mười phút, năm thi thể.

……

Trong phòng đọc sách số 1, Địch Tử Uyên tìm thấy mảnh ghép vạn năng được thưởng sau khi gϊếŧ người mang gen lặn.

Anh đang định nói chuyện này cho Mạnh Kình biết thì thấy Mạnh Kình mở cửa bước vào.

Bởi vì sợ Mạnh Kình, cho nên Tiểu Hạ không dám ở lại đây lâu, cô ấy vội nói:

“Chắc chắn trong thư viện có hộp thuốc y tế, tôi đi tìm thử, hai người cứ trò chuyện đi nhé!”

Nói xong, cô ấy vội vàng rời khỏi phòng, để tỏ ra mình sẽ không bao giờ bỏ chạy, cô ấy thậm chí còn không dám chạm vào balo của mình.

Thế là trong phòng chỉ còn Mạnh Kình và Địch Tử Uyên.

Mạnh Kình nhìn bờ vai bị thương của Địch Tử Uyên, một lát sau, cô lạnh nhạt hỏi: “Máu còn chảy à?”

“Ừ, hình như không chặn lại được.” Dừng lại một chút, Địch Tử Uyên cẩn thận dò hỏi: “Mấy người kia chết hết rồi hả?”

“Chết hết rồi.”

Anh do dự thật lâu: “Kình Kình, thật ra em chỉ cần đuổi bọn họ ra khỏi thư viện là được rồi, không cần thiết phải lãng phí đạn, sao em lại phát cáu vậy chứ?”

“Anh vô dụng thật đấy, ngay cả nóng giận cơ bản nhất cũng không có sao?” Mạnh Kình không kiên nhẫn hỏi ngược lại: “Phát súng kia bắn trúng anh, anh là người miễn dịch, rất có thể sẽ chết vì chảy hết máu, anh không lo cho bản thân mình, ấy thế mà hỏi tại sao tôi gϊếŧ bọn họ?”

“...... Em hiểu lầm rồi.” Anh nhỏ tiếng giải thích: “Tôi không hề chỉ trích em làm sai, tôi chỉ, tôi chỉ cảm thấy, em không cần vì tôi mà gϊếŧ bọn họ, dù sao đối với em mà nói, chuyện này không hề có lợi ích gì.”

Có lẽ lời này hơi tự mình đa tình, nhưng quả thật anh có một loại ảo tưởng vi diệu, rằng cô thấy anh bị đánh nên mới tức giận nổ súng.

Anh không giúp được gì cả, còn khiến cô vô cớ nổi giận, nên nghĩ thế nào anh cũng cảm thấy mình có lỗi.

Mạnh Kình nhìn thẳng vào mắt anh, cô có thể cảm nhận được tâm trạng tự trách của anh một cách rõ ràng, thật sự không hiểu nổi đầu óc của kẻ này phát triển kiểu gì, mỗi ngày tự suy nghĩ ngẫm 800 lần, cứ như người bị hại không phải là anh.

Cô im lặng một lát, sau đó nhíu mày dời ánh mắt.

“Đúng là không có lợi ích gì.” Cô nói: “Nhưng chỉ cần tôi dẫn theo anh một ngày, thì ngày đó anh nằm dưới quyền kiểm soát của tôi.”

“Trừ tôi ra, bất cứ ai muốn gϊếŧ anh đều phải chết.”