Những ngón tay thô ráp của Cố Dĩ Thành dọc theo lỗ huyệt hơi mở ra vuốt ve, bộ phận mềm mại như bị điện giật quét sạch, Điền Điềm ôm lấy gối rêи ɾỉ vài tiếng, Cố Dĩ Thành dùng hai tay dang rộng hai chân cong của cô ra. phần bí ẩn hơi hé mở lóe lên màu hồng thật dịu dàng, anh hất đầu về phía trước và tấn công hoa huyệt không ngờ tới bằng những nụ hôn cuồng nhiệt.
Đôi môi bốc lửa chạm vào hoa huyệt hơi mát lạnh, Điền Điềm cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả vào nơi mẫn cảm nhất của cô, tay cô nắm chặt lấy gối, "Đừng mà.. ưʍ... a..." không kiềm chế được mà rêи ɾỉ vài tiếng.
Anh ấy hôn thật mãnh liệt.
Cố Dĩ Thành vẫn cảm thấy chưa đủ, liền dỗ cô bỏ gối ra, đem lên kê trên đầu.
Điền Điềm sững sờ để mặc cho anh chơi với mình, Cố Dĩ Thành nắm lấy chân cô nhấc lên, kê một cái gối dưới vai cô, hai chân Điền Điềm hướng lên trời, đầu gác lên gối, lưng và đệm đều áp sát nhau cỡ sáu mươi độ, cơ thể cô bị đầu giường chắn chặt, Cố Dĩ Thành dùng lòng bàn tay che kín hoa huyệt của cô, nơi ướt sũng tựa như đang nổ pháo hoa.
Trong tư thế đáng xấu hổ như vậy, cô có thể thấy rõ từng động tác anh làm là điên cuồng tàn phá sự dịu dàng của cô.
Hai cặp đầy đặn treo ngược trước ngực Điền Điềm,
thân hình cao lớn của Cố Dĩ Thành giống như một bức tường, chặn ánh sáng phía sau cô và bao phủ cô, để lại một cái bóng trên người Điền Điềm,
gây sốc và hấp dẫn.
Cố Dĩ Thành cười cười, cúi người xuống, đôi môi mỏng hôn xuống hoa huyệt của cô, liếʍ liếʍ những giọt nước lấp lánh trên hoa huyệt, Điền Điềm bị nụ hôn đột ngột mà vô cùng xấu hổ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vội vàng che miệng lại.
Cố Dĩ Thành nhìn cô, thu vào mắt anh vẻ hoảng sợ và xấu hổ của cô, phả hơi thở ấm nóng vào huyệt đạo của cô: "Điền Điềm, rêи ɾỉ to lên, nhà này cách âm tốt lắm."
Hoa huyệt của Điền Điềm béo và phồng lên như một cái bánh bao trắng, vài cọng lông lưa thưa cong tự nhiên, môi hoa huyệt dày bao lấy hoa huyệt như cái búp, và hoa huyệt của cô ướŧ áŧ như được làm ẩm bởi sương sớm, nhỏ giọt nước đến bất cứ lúc nào.
Đôi môi nóng bỏng của Cố Dĩ Thành lưu lại nơi ẩm ướt của cô, anh thè lưỡi liếʍ quanh lỗ, phát ra âm thanh tục tĩu, anh cắn nhẹ miếng thịt phía trên, sau đó liếʍ vào trong lỗ, Điền Điềm sốt ruột vặn vẹo người. Lý trí muốn anh dời miệng đi, nhưng nhụy hoa lại có chút miễn cưỡng, vô thức ưỡn eo lên đón lấy đầu lưỡi của anh, hai bầu ngực treo ngược đung đưa theo sự vặn vẹo của cô, khiến cô đỏ bừng mặt, khuôn mặt cũng trở nên quyến rũ hơn.
Cố Dĩ Thành không ngừng quét đầu lưỡi từ trong ra ngoài hoa huyệt, vừa quan sát phản ứng của cô, hốc mắt anh càng đỏ lên.
Điền Điềm hơi nheo mắt, đầu Cố Dĩ Thành gần trong gang tấc, cả đầu vùi vào giữa hai đùi cô, chuyên chú ăn hoa huyệt của cô, thị giác và xúc giác đồng bộ, nhìn anh há miệng ngậm lấy hoa huyệt cô, dùng sức liếʍ láp. Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận rõ ràng chiếc lưỡi nóng ẩm của anh hết lần này đến lần khác quét qua da thịt non mềm trong lỗ, đầu lưỡi như bị nhiễm điện, truyền đến tứ chi cơ thể từng đợt sóng điện ngứa ran.