Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người

Chương 18

Biết mình chỉ có thể tốn công vô ích, Diệp Ly Lạc nhìn về phía xa. Nàng nhấc váy lên chạy hết tốc lực về phía cung Thái Cực. Nhất định phụ hoàng sẽ có cách giải quyết chuyện này.

"Aaaa..." Không để ý Diệp Ly Lạc dẫm phải chính chân váy của mình, ngã bịch xuống đất. Một thân nàng chật vật nhen nhuốc. Khi vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng hoảng sợ hét toáng lên.

Là một thi thể thái giám. Lúc này Diệp Ly Lạc mới để ý xung quanh còn rất nhiều thi thể nằm la liệt khác, máu tươi nhiễm đỏ cả bông hoa hồng bạch, cảnh tượng giống như địa ngục trần gian.

Thật đáng sợ! Nàng run rẩy, không khống chế được sự sợ hãi bật khóc.

Diệp Ly Lạc lại đứng lên tiếp tục chạy, nàng cố gắng không nhìn những thi thể xung quanh mà tập trung phía trước. Nhưng cả người vẫn còn run rẩy kịch liệt, nước mắt vẫn chảy dài.

Cung Thái Cực.

Bình thường cung Thái Cực có rất nhiều người bảo vệ nhưng hôm nay lại chẳng thấy một ai, trông đêm đen càng trở lên dọa người. Nhưng Diệp Ly Lạc vẫn có thể nghe thấy tiếng người bên trong, điều đó đã vực dậy tinh thần nàng.

Chẳng phải lần đầu vào cũng Thái Cực mà gần như mỗi ngày nàng đều đến đây vì vậy có thể dễ dàng xác định lối đi chính xác.

"Ngươi dám ra tay với ta sao?" Giọng nói phẫn nộ của nam nhân trung niêm vang lên trong không gian.

Diệp Ly Lạc đứng ngoài cửa nhưng vừa nghe đã nhận ra đây chính là giọng nói của phụ hoàng.

Nàng mừng rỡ, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Rất lâu rồi nàng không được nghe giọng phụ hoàng, nhưng vì sao người lại nói vậy? Đang xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ đến đây Diệp Ly Lạc càng thêm lo lắng. Nàng không dám chậm chễ mà chạy vào trong.

Nhưng là cảnh tượng trước mắt cả đời nàng cũng sẽ không bao giờ quên được. Tam ca, người đã cho thuộc hạ vạn tiễn xuyên tâm nàng, lúc này đang chĩa mũi kiếm về phía phụ hoàng.

Vẻ mặt Tam hoàng tử chẳng có chút tình cảm, hắn lạnh lùng một thân ngạo khí:

"Ta và ông cũng không phải phụ tử ruột thịt gì cả, mà cho dù có là phụ tử ruột thịt thì ta cũng không phải ra tay gϊếŧ ông."

Hắn vung kiếm lên, mũi kiếm bắn ra hàn quanh tứ phía. Giây phút ấy trái tim Diệp Ly Lạc như bị bót nghẹt trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ: phụ hoàng, phụ hoàng của nàng, nàng phải cứu phụ hoàng.

Diệp Ly Lạc vụt chạy đến chắn trước mặt Tam hoàng tử. Cho dù có thể bị chém chết thêm một lần nữa nhưng thân xác này có thể bảo vệ được phụ hoàng nàng chấp nhận.

Nàng nhắm mắt lại chờ đợi lưỡi hái của tử thần nhưng mũi kiếm của Tam hoàng tử chém xuyên qua cơ thể nàng tưởng như ảo ảnh mà chém xuống. Cả cánh tay Hoàng đế đứt lìa, máu văng tung tóe cùng tiếng hét thống khổ thấu tim gan: "Aaa..."

"Phụ hoàng!"

Nàng quay chạy muốn ôm lấy Hoàng đế nhưng một lần nữa cơ thể nàng không thể chạm vào. Diệp Ly Lạc không thể tin được, nước mắt rơi như mưa.

"Phụ hoàng... phụ hoàng..."

Tiếng gọi của nàng nghe mà xót xa! Nhưng trong cung điện rộng lớn này, Hoàng đế, tam hoàng tử, những người khác chẳng ai có thể nghe thấy cả.

Tam hoàng tử ngẩng đầy lên cười thống khoái:

"Cả hoàng thành mà ông hao tâm tổn sức đã bị ta châm một mồi lửa mà thiêu dụi rồi, những người trong hoàng cung kẻ nào phản kháng cũng đã bị ta gϊếŧ chết. Không biết nếu cho ông tận mắt chứng kiến sẽ thế nào? À, còn cả nữ nhi mà ông yêu thương nhất, Tam muội cũng đã bị ta cho người bắn hàng ngàn mũi tên vào người. Nàng chết cũng không ngờ ta lại là người ra tay, ông nói có đáng cười không?" Diệp Vân Tiễn cười một cách tàn nhẫn, những việc hắn làm khiến cho người ta sợ hãi, phẫn nộ.

Diệp Ly Lạc và Hoàng đế chỉ muốn lao đến mà gϊếŧ chết kẻ điên này. Bao nhiêu con người vô tội bị chết oan trong tay hắn nhưng hắn lại chẳng có chút ân hận.

Diệp Ly Lạc khômg hiểu vì sao trước đây mình có thể toàn tâm toàn ý coi hắn là ca ca ruột thịt mà đối xử cơ chứ. Người này dã tâm bừng bừng, đến lúc chết dưới bao nhiêu mũi tên, ánh mắt nàng vẫn mở lớn chẳng thể tin được.

Nếu như ông trời cho nàng một chút cơ hội nhỏ để ngay trong giây phút này nàng có được thân xác như người bình thường, nàng nhất định sẽ lao lên mà gϊếŧ chết kẻ điên này.

Hoàng đế hoàn toàn phẫn nộ khi nghe hắn nói, cơn giận xông lên khiến hắn ói ra một búng máu.

"Phụ hoàng..." Diệp Ly Lạc hoảng sợ.

"Ngươi... ngươi lòng lang dạ sói. Nếu có giỏi ngươi nhằm vào ta, những người ngoài kia điều không có tội, Lạc Nhi cũng vô tội vậy mà ngươi nhẫn tâm ra tay với nó." Một tay còn lại của ông run rẩy chỉ về phái Diệp Vân Tiễn.

Diệp Ly Lạc nhìn phụ hoàng vẫn luôn yêu quý mình mà trong lòng càng đau đớn. Trong người như có hàng vạn con kiến đang cấu xé tim gan phế phổi của nàng. Nàng phải làm gì bây giờ? Ông trời thật tàn nhẫn, vì sao cho nàng nhìn thấy cảnh tượng này mà chỉ có thể bất lực đứng ngoài nhìn tất cả đang diễn ra.

Nàng hận Diệp Vân Tiễn, chính là hắn đã hại nàng, hại phụ hoàng, hại cả Đông Vũ.