Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 17: Như hình với bóng

Không bao lâu, tấm bình phong một lần nữa bị người đẩy ra. Lý Tiện Ngư xoay người nhìn lại, thấy thiếu niên huyền y cầm kiếm mà đến.

Thanh kiếm trong tay hắn dài khoảng ba thước, rộng hai tấc. Toàn thân không có trang trí nhưng đen nhánh sáng ngời, phảng phất làm bằng sắt đen.

Lý Tiện Ngư chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cổ tay đau nhức. Lý Tiện Ngư nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Thanh kiếm này thoạt nhìn rất nặng, ngươi cứ cầm như vậy mà không nặng sao?”

Lâm Uyên vẫn chưa đáp lại, chỉ tùy ý thay đổi tư thế cầm kiếm.

Thanh kiếm dài ba thước lại ở trong tay hắn rút ra một vệt kiếm ảnh lưu loát, nhẹ tênh như không có gì.

Ánh mắt Lý Tiện Ngư khẽ sáng ngời. Nàng nhớ đến vị tướng quân mà nàng thấy múa kiếm vào ngày đầu năm mới.

Lặng như hổ rình, động như rồng bay, vô cùng kinh diễm.

Chỉ tiếc là, không thể thấy thường xuyên được.

Nhưng nếu là Lâm Uyên, thời điểm hắn luyện kiếm, có phải nàng cũng có thể ở bên cạnh đi theo coi một đoạn không? Tâm tình Lý Tiện Ngư nhảy nhót lên.

Nàng mỉm cười: “Không thể cứ cầm mãi như vậy được. Vài ngày nữa, khi các thợ thủ công trong cung đến sửa mái cung điện, ta sẽ để họ làm giá đỡ kiếm ở phòng bên cạnh của ngươi.”

“Ngươi thích loại gỗ gì? Hoa lê? Hay là toan chi?”

Lâm Uyên chưa mở miệng, Khương Vô lại đột ngột hỏi: “Công chúa để hắn ở nhà ngang?”

Lý Tiện Ngư chuyển tầm mắt qua, khẽ gật đầu: “Phía tây sảnh còn trống rất nhiều phòng, ta để hắn ở trước.”

Nàng nói hơi dừng lại, có chút chần chờ: “Chỉ là một gian nhà ngang thôi. Này hẳn là, không có vi phạm quy củ gì ở trong cung đi?”

Khương Vô lấy đốt ngón tay gõ gõ cẩm sách mới vừa rồi đặt tên, từng câu từng chữ mà lặp lại nói: “Ảnh vệ, là cái bóng của công chúa, đi theo bên cạnh công chúa, một tấc cũng không rời.”

Hắn tăng thêm ngữ thanh: “Ban đêm, cũng không ngoại lệ.”

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.

Một lát sau, nàng mới hiểu được ý của Khương Vô, kinh hãi giương mắt lên.

“Ngươi là nói ——”

“Ban đêm Lâm Uyên phải ngủ ở tẩm điện của ta?”

***

Khi sương ngày càng dày, ngọn đèn dầu ở trong Điện Phi Hương đã tắt, tiếng côn trùng kêu vang ở ngoài cửa sổ cũng dần dần nghỉ ngơi.

Lý Tiện Ngư nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn lên trên đỉnh bức màn đỏ thêu phượng hoàng cả trăm lần nhưng vẫn không có một chút buồn ngủ nào.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng cùng một nam tử qua đêm ở trong điện.

Mặc dù cách nhau rất nhiều bức màn đỏ, nhưng mười lăm năm qua, cho dù là cùng các hoàng huynh, nàng cũng chưa từng thân thiết như vậy.

Nàng nghĩ đến đây, hai má ẩn ẩn có chút nóng lên, vội xả kéo chăn che lại đầu, không cho chính mình lại nghĩ tới.

Nhưng trong điện an tĩnh như vậy, có vẻ tiếng tim đập của nàng cũng đều đột ngột, như là tùy thời đều phải bị người nghe thấy.

“Lâm Uyên, ngươi ở đâu?”

Nàng chột dạ đánh vỡ yên lặng, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Chuyện gì?” Thanh âm của thanh niên lạnh lùng lãnh đạm, xuyên qua rèm cửa màu đỏ, tựa hồ càng thêm xa lạ.

Lý Tiện Ngư có chút co quắp xoa góc chăn: “Không có chuyện gì……”

Nàng chỉ muốn thử xem, thử xem có phải Lâm Uyên đang ở đây hay không.

Dù sao hắn không thích người khác tiếp cận như vậy, bị bắt ở chung một phòng với nàng, nhất định là không được tự nhiên hơn cả nàng.

Nàng vốn dĩ còn tưởng rằng, hắn nhất định là sẽ đi ra ngoài tránh xa xa.

Cũng may Lâm Uyên vẫn không hỏi nhiều, chỉ là nhàn nhạt ‘ ân ’ một tiếng, liền không tiếp tục mở miệng.

Trong điện quay về yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Lý Tiện Ngư càng thêm co quắp.

Nàng một mình ở trên giường trằn trọc một trận, trước sau vẫn không có buồn ngủ. Rốt cuộc vẫn là xoay người lại, cách bức màn đỏ hỏi: “Lâm Uyên, ngươi đã ngủ chưa?”

Nàng thử thăm dò: “Nếu ngươi chưa ngủ, không bằng nói chuyện với ta một lát đi.”

“Nói cái gì?” Lâm Uyên hỏi.

“Cái gì cũng được.” Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ: “Hoặc là, ngươi ở ngoài cung gặp được chuyện thú vị gì không?”

“Không có.” Lâm Uyên nói: “Đã canh ba, công chúa nên đi ngủ.”

“Nhưng ta ngủ không được.” Lý Tiện Ngư mím môi, dứt khoát từ trên giường ngồi dậy.

Nàng sờ soạng tìm được y phục, mặc tốt, lúc này mới thật cẩn thận mà đem bức màn vén lên một đường.

Tối nay không sao cũng không trăng, trong điện ánh đèn mờ mịt. Nguồn sáng duy nhất là một ngọn đèn bằng vải thưa màu xanh lục đặt cách xa một chút trên chiếc trường án, ánh sáng lờ mờ, nàng chỉ có thể nhìn rõ đường nét của khung cảnh xung quanh.

Lý Tiện Ngư nhìn xung quanh, không nhìn thấy thân ảnh Lâm Uyên. Nghĩ nghĩ, liền lê giày đứng dậy, đi đến trước Trường Án, nhặt chiếc đèn l*иg bằng vải thưa màu xanh lá cây, đi tới chỗ có thể giấu người cẩn thận tìm một vòng.

“Lâm Uyên, ngươi trốn ở đâu?” Lý Tiện Ngư có chút thấp thỏm: “Trong tủ quần áo của ta sao?”

Âm thanh nàng vừa rơi xuống liền nghe tiếng gió chuyển động ở bên tai.

Thiếu niên mặc huyền y thân hình như yến, từ trên xà nhà mà xuống, vững vàng đứng ở trước người nàng khoảng chừng ba bước.

Hắn hơi cụp mắt, bình đạm đáp: “Không phải.”

Lý Tiện Ngư ngơ ngẩn.

Nàng ngẩng đầu ngước nhìn chùm sáng cao ba thước ở trên đầu, dần dần mở to đôi mắt hình quả hạnh ra.

Nàng nói: “Ngươi mới vừa rồi ở trên kia?”

Lâm Uyên gật đầu.

Lý Tiện Ngư khϊếp sợ: “Vậy khi ngươi ngủ, sẽ không từ trên đó rơi xuống sao?”

“Huống hồ, tẩm điện có nhiều bàn ghế Trường Án như vậy, sao không đem thảm nhung trải ở trên mặt đất—— vì sao ngươi lại ngủ ở trên xà nhà?”

“Không.” Lâm Uyên nói: “Trên xà thanh tịnh.”

Hắn không có thói quen ở chỗ có quá nhiều tạp vật để đi ngủ. Mà tẩm điện của Lý Tiện Ngư, đồ vật thật sự là quá nhiều, duy chỉ có trên xà nhà còn xem như yên tĩnh một chút.

Lý Tiện Ngư khuyên hắn không được, đành phải ngồi xuống chiếc ghế hoa hồng gần nhất, suy nghĩ một chút, sau đó lại chuyển đề tài trở lại chỗ ban đầu.

“Ta ngủ không được.” Nàng đặt chiếc đèn l*иg bằng lụa màu xanh lục trên Trường Án, hai tay chống cằm nói: “Nếu không, ngươi nói chuyện ở bên ngoài cung cho ta nghe đi. Có lẽ nghe một chút, ta sẽ buồn ngủ.”