Chương 1: Bộ Ngực Chảy Sữa
Kể từ khi Hà Cửu Vi học năm thứ hai trung học, những thay đổi trên cơ thể cô ai cũng thấy rõ.
Bộ ngực cao và thẳng, cặp mông săn chắc, vòng eo nhỏ duyên dáng mê hoặc cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, quả thực như muốn gϊếŧ người trong phút chốc.
Chúa dường như đã ban cho Hà Cửu Vi tất cả những lợi thế. Dáng người ma quỷ còn có khuôn mặt thuần khiết nhưng quyến rũ, làn da trắng nõn của cô chói lóa dưới ánh mặt trời, làn gió thổi qua cô cũng được trộn lẫn với hương thơm của hoa diên vĩ.
Mọi người ở cao trung đều biết nhân vật Hà Cửu Vi, quả thực chính là sự tồn tại của linh vật.
Nhưng linh vật trong mắt mọi người hôm nay tâm trạng rất kém.
Mạnh Kinh Huy nhìn bạn gái nhỏ bên cạnh không ngừng thở dài, nhịn không được hỏi: "Bảo bối, em sao vậy?"
Hà Cửu Vi khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ướŧ áŧ như muốn làm anh tan chảy, muốn nói lại thôi, anh chần chờ vẫn chưa nói được.
Mạnh Kinh Huy là bạn trai của Hà Cửu Vi, cao lớn đẹp trai, khí chất xuất chúng, ở trong đám đông như hạc giữa bầy gà, cả người như phát sáng, cô vẫn nhớ như in lúc nhìn anh từ xa đã động tâm.
Tại sao không phải Mạnh Kinh Huy? Từ thời khắc anh gặp Hà Cửu Vi, anh liền luân hãm, hai người ưu tú ở bên nhau cũng là điều hợp lý.
Ở bên nhau hai năm, Mạnh Kinh Huy và Hà Cửu Vi đã làm hết mọi thứ trừ bước cuối cùng. Nhưng cho dù như vậy, cô cũng khó có thể mở miệng.
Chẳng lẽ muốn cô nói “Buổi sáng hôm nay cô thức dậy liền phát hiện ngực mình chảy sữa sao?”
Thật xấu hổ a! Căn bản không nói được!
Mạnh Kinh Huy không biết trong lòng Hà Cửu Vi đang nghĩ gì, trong đầu chỉ toàn hình ảnh vừa rồi Hà Cửu Vi nhìn anh, giống như một con mèo con tìm không thấy đường, nức nở như muốn về nhà cùng anh…..Anh nhìn xung quanh, lúc này đã sáu giờ chiều sau khi tan học, khuôn viên trường đã không còn người, chưa kể nơi họ đang ở rất khuất. Mạnh Kinh Huy cảm thấy Hà Cửu Vi tâm trạng chán nản nên kéo cô đến căn cứ “rừng cây nhỏ” trong trường học hẹn hò.
“Cửu Vi……”
Mạnh Kinh Huy giọng nói trầm thấp, Hà Cửu Vi động tâm, vừa ngẩng đầu liền bị chiếm lấy môi.
“Ưm……Kinh Huy……anh chờ đã……”
Hà Cửu Vi không hiểu tại sao anh lại như vậy. Mạnh Kinh Huy luôn như vậy khi ở bên cô, không giống bộ dáng ngày thường công tử nhẹ nhàng không dính khói lửu phàm tục, gấp gáp luôn muốn cùng cô thân mật.
Nhưng cô không hề chán ghét.
Hạ thân sưng to của Mạnh Kinh Huy đang dán chặt vào giữa hai chân Hà Cửu Vi, cách lớp vải vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng của nó.
Tay của Mạnh Kinh Huy thử dò xét đi vào trong áo sơ mi của Hà Cửu Vi. Ngực cô rất to, áo ngực đều là loại mỏng. Hôm nay cô mặc một chiếc áo ngực ren, hơi thở của Mạnh Kinh Huy càng thêm nặng nề, cách lớp áo ngực ren xoa bóp bộ ngực mềm như bông của cô, lực trên tay cũng trở nên không khách khí.
Hà Cửu Vi cảm thấy hơi đau, rêи ɾỉ: “Nhẹ chút…..đau……”
Mạnh Kinh Huy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô!
Chậm rãi, môi Mạnh Kinh Huy tách khỏi môi Hạ Cửu Vi, hôn từ cằm đến cổ, rồi đến xương quai xanh. Một dấu vết ướŧ áŧ hiện lên ngay khi Mạnh Kinh Huy làm lộn xộn nơi cổ áo cô.
Mạnh Kinh Huy thành thục đem áσ ɭóŧ cởi ra, xoa và hôn nhưng cứ vòng quanh quầng vυ' mà không chạm vào đầṳ ѵú của cô.
Hà Cửu Vi chống tay trên cỏ, hơi nghiêng đầu, khẽ mở đôi môi anh đào, không ngừng trao đổi hơi thở: “Anh mυ'ŧ mυ'ŧ…….nhanh lên……em khó chịu…….”
Nghe được điều mình muốn nghe, Mạnh Kinh Huy cong môi cười, ngậm thành công núʍ ѵú bên trái, tay phải không ngừng nhào nặn núʍ ѵú trống rỗng còn lại.
“Ưm…..a…..thật thoải mái……a…….”
“Bảo bối thoải mái sao? Sao em lại thơm như vậy……”
“Ưm……a…….dùng sức……”
Anh cảm thấy mùi sữa hôm nay vô cùng thơm nồng, thậm chí còn nồng hơn trước, khiến anh càng thêm hưng phấn.
Đột nhiên!
Mạnh Kinh Huy theo bản năng nuốt xuống. Đây……đây là sữa sao?
Anh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt ý loạn tình mê của Hà Cửu Vi. Anh đương nhiên không hiểu lầm Hà Cửu Vi sau khi mang thai sinh ra sữa, bọn họ mỗi ngày đều ở bên nhau, tháng mười làm sao có thể mang thai?
Hà Cửu Vi hơi bất mãn khi Mạnh Kinh Huy dừng lại, hơi nheo mắt nhìn anh: “Nhanh mυ'ŧ mυ'ŧ nha!”
Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng quả thực muốn câu mất linh hồn hắn!
Đúng là bảo bối! Mạnh Kinh Huy cúi đầu nghiêm túc mυ'ŧ sữa, sữa thơm ngào ngạt, như được trở về thời thơ ấu, giống như đứa bé tựa vào ngực mẹ, mạnh mẽ hút lấy chất dinh dưỡng của chính mình!
“Lộc cộc lộc cộc……”
Âm thanh nuốt xuống cùng với tiếng lắc lư cọ xát của bóng cây vang lên càng tăng thêm sức mạnh.
Hà Cửu Vi cảm thấy bản thân hôm nay hơi khác lạ, như có thứ gì đó đang ào ạt chảy ra, vừa cúi đầu xuống thì nhìn thấy sữa mà Mạnh Kinh Huy chưa kịp uống vào miệng!
“Ưm……thật sự chảy nữa……a…..Kinh Huy mạnh hơn nữa…….”
Cô ôm chặt đầu Mạnh Kinh Huy, nắm lấy tóc anh, ưỡn ngực để họ xích lại gần nhau hơn, che lấy bàn tay mà Mạnh Kinh Huy cũng đang xoa ngực bên phải của cô, cảm thấy sữa từ đầṳ ѵú chảy ra làm ướt tay mình: “Kinh Huy mau mυ'ŧ mυ'ŧ bên này nữa. Bên này cũng muốn…….”
Mạnh Kinh Huy nghe lời chuyển vị trí, còn không quên nói: “Bảo bối, đây là lời ngượng ngùng sao?”
Bởi vì đang ngậm vυ' mà lời của anh mơ hồ không rõ, nhưng Hà Cửu Vi ngay lập tức hiểu anh đang nói gì, mặt liền đỏ: “Anh có cảm thấy em là quái vật không…..ưm……a thật tuyệt…..”
Mạnh Kinh Huy mυ'ŧ đủ rồi, liền bế Hà Cửu Vi lên, lại cúi đầu ngậm lấy môi Hà Cửu Vi, mơ hồ nói: “Anh cao hứng còn không kịp a, đúng là bảo bối của anh…”
“Cao hứng? Ưm…..a……”
“Sau này anh có sữa để uống, có thể không cao hứng sao? Tiểu yêu tinh!”
Vừa nói anh vừa nhào nặn cặp mông đầy đặn của cô, tay kia hướng vào trong váy tìm kiếm….