"Sếp Mộ, Đậu Chấn Hưng muốn gặp chị." Tiểu Quách gõ cửa ngoài phòng Mộ Cẩn Y, nhỏ giọng thông báo.
"Bảo anh ta vào đi." Mộ Cẩn Y ngừng công việc trên tay, nhỏ giọng bảo.
Trong khoảng thời gian này, cô bảo Đậu Chấn Hưng theo sát nhất cử nhất động của Trang Đông Quân. Từ sau khi nhận lấy tấm chi phiếu kia của cô, Đậu Chấn Hưng chưa từng xuất hiện, hôm nay lại đột nhiên nhảy ra, chắc chắn là có phát hiện gì đó.
Không lâu sau, Đậu Chấn Hưng đã đi vào, Mộ Cẩn Y ra hiệu cho anh ta ngồi xuống trước mặt mình: "Ngài Đậu, có phát hiện gì à?"
"Hôm qua Trang Đông Quân làm thủ tục xuất viện, xuất viện xong thì lập tức liên hệ với một tên lưu manh giang hồ, Long Gia, trả cho Long Gia một khoản tiền." Đậu Chấn Hưng đẩy chứng cứ mình tra được đến trước mặt Mộ Cẩn Y.
Mộ Cẩn Y nghe xong cái tên Long Gia này thì đôi mày hơi cau lại. Cô còn nhớ, ở kiếp trước, Long Gia đã từng bắt cóc cô. Lúc đó, suýt nữa cô đã bị xâm phạm, sau nhờ có Trang Đông Quân kịp thời chạy tới, liệu mạng đánh với đám người Long Gia mới cứu cô về được. Trang Đông Quân còn vì thế mà bị thương rất nặng.
Bắt đầu từ lần đó, cô bèn thay đổi cái nhìn về Trang Đông Quân, cảm thấy anh ta là người không màng tính mạng để cứu mình. Cũng kể từ khi đó, Trang Đông Quân đã từ từ tiến vào trong lòng cô.
Bây giờ, xem ra, có lẽ chuyện Long Gia bắt cóc cô khi đó là một âm mưu.
Chỉ là, ở kiếp trước sức khỏe Trang Đông Quân vẫn trong tình trạng cường tráng, nhưng lúc này, chân anh ta vẫn chưa hồi phục. Anh ta liên lạc với Long Gia là muốn thực thi việc "anh hùng cứu mỹ nhân" như thế nào?
Đậu Chấn Hưng chỉ phụ trách điều tra, anh ta mặc kệ Mộ Cẩn Y suy nghĩ gì. Sau khi báo cáo xong, anh ta bèn đứng dậy: "Giám đốc Mộ, tôi đã mang tin tức tới rồi, vậy tôi đi trước một bước đây."
Mộ Cẩn Y gật đầu: "Được, tiếp tục theo dõi anh ta cho tôi."
"Hiểu rồi." Đậu Chấn Hưng nói xong nhanh nhẹn rời đi.
Nghĩ đến việc vì để thâu tóm Mộ thị mà Trang Đông Quân dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận mình, khóe môi cô nhếch thành một nụ cười lạnh lùng. Nhất định bây giờ cô sẽ khiến Trang Đông Quân phải trả giá thê thảm.
Cô cất bằng chứng xác thực Đậu Chấn Hưng đưa cho mình rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
...
Lúc Mộ Cẩn Y kết thúc một ngày làm việc, trời đã mười giờ tối. Cô lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, bên trên tĩnh lặng, không có cú điện thoại nào chưa bắt, cũng không có tin nhắn. Xem ra Lãnh Cao Tuấn không hề liên lạc với cô.
Không hiểu vì sao cô đã quen việc gần đây hở chút ra là Lãnh Cao Tuấn tìm tới mình, anh đột nhiên không liên lạc, cô còn thấy hơi không quen.
Cô mở danh bạ ra, định gọi điện thoại cho Lãnh Cao Tuấn, nhưng lại không biết phải nói gì với anh, bèn yên lặng đặt điện thoại di động xuống.
Mộ Cẩn Y tắt máy tính, đứng lên đi ra ngoài. Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh lẳng lặng đi theo phía sau cô.
Mộ Cẩn Y vừa chuẩn bị vào thang máy thì điện thoại cô lại vang lên, là Diêu Bội Sam gọi đến: "Cẩn Y, mau đến bệnh viện Thiên Thần, A Ngôn xảy ra tai nạn giao thông rồi!"
Mộ Cẩn Y nghe được giọng điệu thoáng chứa nghẹn ngào của Diêu Bội Sam thì bối rối cả người. Cô cầm điện thoại di động, ngẩn ra đó, toàn thân cứ như choáng váng rồi vậy. Ở bên kia, Diêu Bội Sam thấy Mộ Cẩn Y không nói gì vội vã hỏi: "Cẩn Y, cháu có nghe bác nói gì không?"
"Cháu sẽ tới ngay." Bản thân Mộ Cẩn Y cũng không phát hiện ra giọng nói mình đang run rẩy.
Cô cúp điện thoại, vội vã xuống lầu. Sau khi lên xe, cô nói ngay với Đỗ Nguyên lái xe: "Đến bệnh viện Thiên Thần."
"Dạ, cô cả!"
Mộ Cẩn Y dùng tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện Thiên Thần. Vừa đến được cửa phòng phẫu thuật, cô đã thấy Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam đang lo lắng đợi ở đấy.
"Bác trai, bác gái." Mộ Cẩn Y nhỏ giọng đi tới chào hỏi bọn họ.
Diêu Bội Sam thấy Mộ Cẩn Y thì viền mắt lập tức đỏ lên: "Cẩn Y, cháu tới rồi à. A Ngôn, nó..."
"Không sao đâu, chắc chắn anh ấy sẽ không xảy ra chuyện." Mộ Cẩn Y không biết mình đang an ủi Diêu Bội Sam hay đang an ủi chính bản thân nữa.
Mộ Cẩn Y đỡ bà ấy ngồi xuống: "Bác gái, bác nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa phẫu thuật xong chúng ta còn phải chăm sóc A Ngôn đó."
Tuy Diêu Bội Sam đã làm theo, nhưng người vẫn trông đầy ngơ ngác. Mộ Cẩn Y thấy dáng vẻ này của bà ấy, trong lòng càng sợ hãi hơn.
Nếu không phải Lãnh Cao Tuấn bị thương rất nặng, trông Diêu Bội Sam sẽ không như thế này. Dù sao bà ấy cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, khó mà rơi nước mắt.
Ba người không hề có tâm trạng nói chuyện, đều ngồi ngơ ngác trên ghế mà chờ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở.
"Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?" Diêu Bội Sam đi về phía bác sĩ, vội vã hỏi.
"Thưa bà, tạm thời cậu nhà đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng chân cậu ấy bị thương rất nặng, muốn khôi phục lại hoàn toàn có thể phải cần hơn nửa năm." Bác sĩ nhỏ giọng nói.
Diêu Bội Sam vừa nghe tính mạng đã thoát khỏi nguy hiểm thì lập tức thở phào một cái: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."
Chỉ cần người còn sống thì chuyện gì cũng được. Đừng nói là nửa năm mới có thể hồi phục, dù có là ba năm, năm năm cũng không sao.
Sau khi làm phẫu thuật xong, Lãnh Cao Tuấn được chuyển vào ICU, thời gian thăm nom của người nhà có hạn chế. Sau khi xem qua Lãnh Cao Tuấn, Mộ Cẩn Y bèn kéo cái cơ thể mệt mỏi về nhà.
Lúc cô về đến nhà thì trời đã sáng, hoa viên tĩnh lặng. Mộ Cẩn Y mở cửa vào nhà, thím Trần có thói quen dậy sớm, thấy lúc này Mộ Cẩn Y mới đi từ ngoài vào thì kinh ngạc hỏi: "Cô cả, tối qua cô không về nhà à?"
Mộ Cẩn Y gật đầu: "Vâng. A Ngôn xảy ra tai nạn giao thông, tối qua tôi đợi trong bệnh viện."
Thím Trần bị dọa cho nhảy dựng: "Xảy ra tai nạn giao thông?"
Mộ Cẩn Y gật đầu: "Ừ."
"Bây giờ cậu ấy sao rồi?"
"Đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng."
"May rồi, may rồi! Cô cả, cô mệt mỏi cả đêm, hẳn là đói rồi, tôi đi làm cho cô chút thức ăn đơn giản, cô ăn xong rồi về phòng nghỉ ngơi một chút đi!" Thím Trần nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Mộ Cẩn Y thì lòng thấy xót xa không thôi.
Ở tuổi này, cô chủ nhà người ta vẫn còn vô lo vô nghĩ mà sống đấy, nào có vất vả như cô chủ nhà bọn họ vậy!
Mộ Cẩn Y lắc đầu: "Lát nữa tôi còn phải đến công ty, tôi lên lầu tắm rửa trước, sau đó lại ăn sáng."
"Cô cả, cô vậy thì cơ thể làm sao..."
"Tôi không sao. Được rồi thím Trần, tôi lên lầu trước."
Thím Trần vội vã bảo người đi chuẩn bị bữa sáng mà Mộ Cẩn Y thích ăn. Lúc cô xuống lầu lại cũng chỉ mới hơn bảy giờ sáng, bình thường đây là lúc cô rời khỏi giường.
Cô đi đến bàn ăn, ngồi xuống, lại nhìn về phía thím Trần, dặn dò: "Thím Trần, thím đi gọi bà chủ và cô nhỏ rời giường đi, bảo họ xuống ăn sáng."
Thím Trần sửng sốt: "Bây giờ ạ?" Bà ấy nhớ là Mộ Cẩn Y chưa bao giờ quan tâm hai mẹ con kia thức dậy lúc nào.
"Ừ." Mộ Cẩn Y nhỏ giọng trả lời một tiếng rồi cúi đầu ăn sáng.
"Cô cả, vậy tôi đi gọi ạ." Thím Trần nói xong, xoay người lên lầu.
Chừng mười lăm phút sau, cuối cùng hai mẹ con cũng miễn cưỡng đi xuống. Thôi Uyên Uyên ngáp: "Chị họ, sao tự dưng chị gọi em dậy vậy? Em còn chưa ngủ đủ mà!"
Trái lại, Mộ Giai Kỳ thì trông vẫn bình thường. Bà ta ngờ vực hỏi: "Cẩn Y, cháu bảo thím Trần gọi bọn dì dậy là có chuyện gì không?"
"Không có gì, chỉ là tôi muốn nói cho hai người biết, hôn kỳ của tôi và A Ngôn, có thể sẽ lùi lại." Mộ Cẩn Y nói khẽ một câu,
Hai mắt Thôi Uyên Uyên sáng lên: "Thật à?"
Mộ Cẩn Y nhìn thấy phản ứng này của Thôi Uyên Uyên thì không để ý tới cô ta nữa, mà dời ánh mắt về phía Mộ Giai Kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Dì hai, Lãnh Cao Tuấn xảy ra tai nạn giao thông."