Xuyên Qua Thập Niên 70: Gả Cho Con Trai Của Xưởng Trưởng

Chương 31: Thuyết Phục Cha Mẹ Chồng 2

Ngụy Huyên gật đầu, số tiền này cô còn có thể chấp nhận được, lập tức nói: “Vậy chờ con về hỏi thăm người trong nhà trước, nếu thuận lợi thì hai hôm nữa là có thể quyết định, đến lúc đó lại phiền dì đi thêm lần nữa giúp con.”

“Không phiền, phiền gì chứ, dù sao bình thường bà già này cũng không có việc gì, có thể giúp được con là được.”

Buổi tối Tưởng Triệt nghe thấy Ngụy Huyên thật sự đi tìm nhà, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn như thế đã tìm được, vừa mới uống một ngụm nước đã suýt chút nữa phun ra.

“Không phải nói là từ từ tính lại sao?”

Ngụy Huyên không vui nói: “Từ từ tính lại từ từ tính, vậy phải tính tới lúc nào, dù sao bây giờ em cũng đã tìm được nhà rồi, rốt cuộc anh có dọn không?”

Ngụy Huyên nhìn anh với ánh mắt uy hϊếp, Tưởng Triệt bất đắc dĩ nói: “Dọn dọn dọn, anh dọn là được! Vậy cũng phải chờ anh tìm thời gian báo với cha mẹ một tiếng nữa.”

“Được, bên phía cha mẹ anh đi nói, ngày mai em đi tan ca sẽ đi thuê nhà trước, chờ thuê rồi còn phải tìm người đi sửa chữa một ít mới được.”

“Được rồi, giao việc này cho anh. Em nói cho anh biết nhà ở chỗ nào, ngay mai anh tan ca tiện đường đi xem luôn.”

Hôm sau Tưởng Triệt dựa theo địa chỉ đi tìm đến xem, Ngụy Huyên vừa mới tiễn chủ nhà đi, đang nhìn xung quanh xem nhà mới của mình, đã nghe thấy tiếng chê của Tưởng Triệt vang lên.

“Ngụy Huyên, em đừng có nói với anh đây là căn nhà mà em thuê đó nha. Em bị ai lừa rồi hả, căn nhà này còn ở được không?”

Cỏ dại trong sân đã cao đến hơn một mét, căn nhà trông vô cùng sập xệ, vừa nhìn là biết ngay đã bị bỏ hoang từ lâu.

Ngụy Huyên nhanh chóng bước ra ngoài nói: “Kêu cái gì mà kêu, tìm người đến dọn dẹp một chút là được rồi, anh tưởng đi đâu cũng tìm được căn nhà lớn như thế này sao?”

Thấy vợ khó chịu, Tưởng Triệt chỉ có thể nuốt xuống mấy lời chê thậm tệ xuống, dỗ dành: “Hắc hắc, anh chỉ thuận miệng nói thôi mà, em đừng giận, yên tâm đi, chuyện sau đó cứ giao cho anh là được!”

Tưởng Triệt cười đùa đi qua ôm lấy vai Ngụy Huyên nói: “Vợ à, anh nhìn kỹ thì thấy nơi này đúng là không tệ lắm, em định xử lý căn nhà này thế nào?”

Ngụy Huyên tức giận trừng mắt nhìn anh, không so đo với anh nữa, nương theo lực đẩy của anh đi vào trong.

Ba cái phòng ở song song với nhau, nói chính xác ra thì thật ra là bốn căn, căn phòng ngoài cùng nhất thấp và nhỏ hơn mấy căn bên cạnh một ít, đại khái chỉ khoảng ba mét vuông, bên trong có một cái bếp xây bằng đất, nồi đặt bên trên đã biến mất.

Ngụy Huyên dự định đổi căn nhà này thành phòng tắm, san bằng cái bếp này, lại đào cái hố để thoát nước là được, không cần sửa chữa quá nhiều.

Ba cái phòng còn lại diện tích đều giống như, căn phòng ở kế bên phòng tắm dùng làm phòng bếp, sau này dùng nước cũng tiện. Dọn dẹp đồ đạc ở bên trong ra, xây một cái bếp sát tường, mua một cái bếp dầu hỏa để nấu cơm, lại mua một cái bếp lò để ngày thường nấu nước là cũng coi như đủ dùng.

Con căn phòng ở chính giữa dùng để ăn cơm và tiếp khách, căn ở ngoài cùng này sẽ dùng làm phòng ngủ.

Không cần cố ý dành một căn phòng làm nhà vệ sinh, đi ra ngoài không xa đã có một cái nhà vệ sinh công cộng, bên trong cũng khá sạch sẽ.

Sân nhà vốn dĩ đã không lớn, bây giờ còn không có bồn cầu thông minh, mùa hè mùi sẽ rất khó ngửi, cho nên không cần thiết phải phiền phức xây dựng nó.

Tưởng Triệt cũng đi theo sau dạo một vòng quanh, trong lòng cũng hiểu được đại khái.

“Được rồi, vợ à, nếu thật sự làm theo những gì em nói thì nói không chừng sẽ ở thoải mái hơn trong nhà chúng ta rất nhiều.”

“Đương nhiên rồi, nếu muốn dọn ra ngoài ở thì đương nhiên không thể sống tệ hơn trước kia được, đúng rồi, anh đã nói với ba mẹ chưa?”

Tưởng Triệt gãi đầu, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này rồi: “Chờ tối nay anh về lại nói.”