Phòng kế bên, Ngụy Huyên và Tưởng Triệt cũng đang thử quần áo.
Ngụy Huyên đan xong áo dệt kim hở cổ mà Tưởng Triệt cũng không hề hay biết, hôm nay nhận được cái áo Ngụy Huyên tặng cho anh, anh mới vui vẻ hỏi: “Nhanh vậy sao? Không phải em nói phải làm xong quần áo của em mới làm cho anh à?”
“Em làm xong từ lâu rồi, chỉ là chưa mặc thôi. Anh mau thử xem, xem xem có vừa người không.”
Tưởng Triệt cầm quần áo Ngụy Huyên làm cho anh, thích không nỡ buông xuống, vuốt ve liên tục, nghe thế mắt sáng rực lên nói: “Vậy em cũng mặc thử cho anh xem đi.”
Ngụy Huyên cảm thấy phiền quá, không muốn thử, tìm cớ nói: “Ngày mai em mặc vào anh cũng sẽ thấy thôi. Cất trong tủ rồi, lấy ra phiền phức lắm.”
“Không có gì, em cất ở đâu cứ nói, anh lấy giúp em.”
Thấy Tưởng Triệt đã đi đến trước tủ, Ngụy Huyên nhanh chóng nói: “Không cần không cần, em tự lấy, anh thử của anh trước đi.” Cô làm gì dám để cho anh lấy chứ, cô nhớ rõ cái cảnh nhờ anh lấy vỡ kết quả anh lục tung cả tủ lộn xộn hôm trước.
Tưởng Triệt cũng không thèm để ý, chỉ cần cô chịu mặc cho anh xem là được rồi, đặt áo lông mới lên giường, lập tức bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Ngụy Huyên cũng lấy quần áo của cô ra, hai cái áo dệt kim này đều là loại cổ tròn, bên trong chỉ cần mặc đại một cái áo bó sát là được, thậm chí mặc nó không cũng không sao.
Hiện tại cô đang mặc áo hai dây, chỉ cần tròng áo dệt kim hở cổ lên là được.
Tưởng Triệt mặc quần áo xong, xoay người nhìn về phía Ngụy Huyên, khen ngợi liên tục: “Ngụy Huyên, em mặc bộ này đẹp thật.”
Ngụy Huyên bị anh nhìn đến xấu hổ, tức giận nhìn anh nói: “Nhìn đủ chưa, anh còn chưa nói bộ của anh mặc có vừa người không nữa đấy.”
“Vừa, cực kỳ vừa người.” Biết vợ dễ xấu hổ, Tưởng Triệt chưa đã thèm thu hồi tầm mắt cười nói: “Em xem anh mặc có đẹp không?”
Ngụy Huyên nhìn anh từ trên xuống dưới, không thể không nói, Tưởng Triệt thật sự là một cái giá treo quần áo, áo lông có hơi dày mặc lên người anh lại làm anh không có vẻ mập mạp gì hết, ngược lại càng thêm khỏe khoắn.
Cái áo lông cô đan cho anh dùng len màu xám, điểm xuyến thêm ít màu xanh, rất thích hợp với lứa tuổi của anh.
Bởi vì sợ làm nhỏ, cô còn cố ý làm theo kiểu áo hoodie, chờ vài hôm nữa là có thể mặc nó, nếu lạnh thì mặc thêm một cái áo ở bên trong cũng sẽ không chật.
Tưởng Triệt rất cao, lại đẹp trai, bộ quần áo này mặc lên người anh thật sự rất đẹp, Ngụy Huyên hài lòng nói: “Được, đẹp.”
Tưởng Triệt cũng cảm thấy anh mặc vào rất đẹp, vui muốn chết, đối với anh mà nói, chuyện mặc quần áo do chính ta vợ làm là một chuyện rất mới lạ.
Cho nên ngày hôm sau anh đã mua một lọ kem bảo vệ da Hữu Nghị tặng cho Ngụy Huyên, Ngụy Huyên quan sát, mua lọ kem bảo vệ da này có lẽ cũng đã vét sạch toàn bộ tiền bạc trong túi của Tưởng Triệt.
Thấy Tưởng Triệt biết có qua có lại, Ngụy Huyên cảm thấy lòng tốt của bản thân không hề bị uổng phí, quyết định sau này lại đối xử với anh tốt hơn một chút. Cô không kề bủn xỉn, nói ra một đống lời hay cho Tưởng Triệt nghe, tỏ vẻ cô cực kỳ vui vẻ.
Tưởng Triệt thấy cô vui như thế, trong lòng cũng rất hưởng thụ, âm thầm quyết định sau này phải tặng quà cho vợ thường xuyên hơn mới được. Lại nhớ đến giá của kem bảo vệ da, anh lập tức đau lòng muốn chết, may mà hiệu quả không tệ, vợ thích, coi như không tiêu tiền uổng phí.
Ngay lúc này, hai người đều cực kỳ hài lòng về đối phương, tình cảm thắm thiết dính lấy nhau suốt vài hôm.
Còn chưa sống yên bình được bao nhiêu ngày, không biết chị dâu Tưởng gặp chuyện bực bội gì muốn trút giận, mỗi lần nhìn thấy Ngụy Huyên đều nói bóng nói gió, thậm chí cách một ngày nấu cơm một lần cũng không chịu làm, cô ta biết Ngụy Huyên sẽ tan ca sớm hơn mình, cô ta lập tức cố ý về nhà trễ hơn, cứ đinh ninh cho rằng Ngụy Huyên không thể làm gì cô ta.
Dù sao thì cũng không thể để cả nhà đói bụng ngồi không chờ cô ta về nấu cơm đúng không.