Trọng Sinh Chi Bá Ái Manh Thê

Chương 9: Rời khỏi Đào Hoa Thôn

Chờ đến lúc Lý Trân Nương về đến nhà cũng đã là chạng vạng. Nhìn thấy nàng trở về, Tần Ngạn và Tô Triệt đứng ở cửa chào mừng.

“Nương, người đã trở lại, cơm đã làm xong, chúng ta cùng ăn cơm đi!” Nghe thấy tiếng của mẫu thân , Tô Triệt cười nói cơm đã làm xong.

“Ừ!” Gật gật đầu, Lý Trân Nương nhìn thoáng qua con nuôi của mình. Triệt Nhi vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, giao Ngạn Nhi cho y, mình cũng an tâm rồi.

“Cô cô, trên đường ngài vất vả, mau rửa cái mặt rồi ăn cơm đi. Để ta lấy nước để ngài rửa mặt!” Nhìn thấy cô cô trở về, Tần Ngạn liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mỗi một lần cô cô ra ngoài hắn đều rất lo lắng, lo lắng cô cô sẽ bị người của Lý gia tìm thấy.

“Ngươi đi đi Triệt Nhi, đi lấy cho nương nước để rửa mặt đi!” Nhìn nhi tử, Lý Trân Nương phân phó.

“Vâng nương, ta đã biết!” Gật đầu, Tô Triệt xoay người rời đi.

“Ngạn Nhi, cô cô mua ngươi bánh hoa quế mà ngươi yêu thích nhất, ngươi ăn thử đi!” Nói, Lý Trân Nương từ trong túi trữ vật lấy ra một bao điểm tâm đưa cho Tần Ngạn.

“Cảm ơn cô cô!” Tiếp nhận tới, Tần Ngạn lấy ra một miếng điểm tâm, cười ăn.

Nhìn cháu trai ăn rất ngon, khóe miệng Lý Trân Nương giơ lên lộ ra một một nụ cười vui mừng. Ngạn Nhi đã kích phát được Thiên Lôi Thân Thể, về sau có Triệt Nhi bảo hộ hắn, mình cũng không cần lo lắng nữa!

“Cô cô, hình như điểm tâm này không giống với lần trước ngươi mua , ta, ta……” Nói, Tần Ngạn quơ quơ tag, cảm giác như trời đất quay cuồng, thẳng đến khi cả người ngả về phía sau liền bị Lý Trân Nương ôm chặt.

“Ngạn ca ca, Ngạn ca ca ngươi bị làm sao vậy?” Để chậu nước rửa mặt lên bàn đá ở trong viện, Tô Triệt liền cảm thấy không thích hợp.

“Triệt Nhi, không cần nhiều lời, hãy cưỡi Yêu Mã của ta, lập tức mang theo Ngạn ca ca của ngươi rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt!” Nói, Lý Trân Nương kéo cánh tay của Tô Triệt, trực tiếp đưa Tần Ngạn đang hôn mê trong lòng đặt vào lòng ngực của Tô Triệt.

“Nương, ngươi, tại sao lại cho Ngạn ca ca dùng mê dược?” Ngửi thấy mùi hương trên người Tần Ngạn, Tô Triệt lập tức ý thức được, Ngạn ca ca bị mẫu thân làm cho hôn mê.

“Không, không cần lo lắng, một canh giờ nữa hắn sẽ tỉnh lại. Đây là túi trữ vật của nương, bên trong có mười hai vạn linh thạch nương kiếm được từ việc bán đan dược, bên cạnh đó còn có một số linh thảo cấp hai, đan lô và đan phương của nương, bên cạnh còn có quyển Thiên Huyễn Quyết, tất cả đều truyền cho ngươi!” Nói, Lý Trân Nương đem túi trữ vật của mình nhét vào trong tay Tô Triệt.

“Nương, có chuyện gì xảy ra vậy? Đi thì chúng ta phải đi cùng nhau” Nghe được lời mẫu thân nói, vẻ mặt Tô Triệt liền mờ mịt.

“Không được, vừa nãy người ta là đồ đệ của Đại trưởng lão Trương Tỉnh, không phải những tên tiểu lâu la trước kia, trong tay hắn có huyết ngọc của ta, hắn sẽ tìm thấy nơi này rất nhanh. Ta không thể cùng đi với các ngươi, nếu ta và các ngươi cùng nhau đi thì chỉ liên lụy các ngươi. Cho nên ngươi nên rời khỏi nơi này sớm đi, Triệt Nhi!” Triệt Nhi và Ngạn Nhi bởi vì vào lúc năm tuổi kiểm tra không thấy có linh căn, nên Lý gia không lấy huyết ngọc của bọn họ. Hơn nữa khi bọn họ rời khỏi Lý gia đã là năm tuổi, một lần rời khỏi là được tám năm, dung mạo thay đổi không ít. Nếu mình không đi với hai người, thì việc Trương Tỉnh muốn tìm ra sẽ rất khó khăn.

“Không, ta không thể để nương ở lại, chúng ta phải cùng đi với nhau, muốn ở lại chúng ta liền ở lại cùng nhau.” Lắc đầu, Tô Triệt trực tiếp cự tuyệt.

Nghe vậy, Lý Trân Nương nhăn mày, trực tiếp đánh vào mặt một cái. “Ta nhặt ngươi về là để người cùng ta chết sao? Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng ngươi lớn, là để ngươi cãi ta sao?”

“Nương!” Bị đánh một cái vào mặt, hốc mắt Tô Triệt đỏ lên. Đây là lần đầu tiên mẫu thân đánh mình, cũng là lần đầu tiên mẫu thân và mình cãi nhau lớn như vậy.

“Triệt Nhi, ngươi hãy nghe đây, Ngạn Nhi là cốt nhục duy nhất mà ca ca của ta để lại, ta muốn ngươi dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ hắn, bảo vệ hắn cả đời, trợ giúp hắn gϊếŧ năm vị trưởng lão của Lý gia, báo thù rửa hận.

“Ngươi nghe có hiểu không?” Nhìn con nuôi của mình, Lý Trân Nương nghiêm túc từng câu từng chữ nói.

“Vâng, ta đã hiểu, ta đã hiểu rồi nương, ta sẽ bảo vệ Ngạn ca ca thật tốt, ta thề, ta sẽ dùng ta sinh mạng của mình để bảo vệ Ngạn ca ca!” Nói đến này, nước mắt Tô Triệt lăn xuống dưới.

“Con trai ngoan, ngươi là con trai ngoan của nương, đi nhanh, hãy cưỡi lên Yêu Mã và không cần quay đầu lại. Mang theo Ngạn ca ca của ngươi đi đến một địa phương an toàn.” Nhìn thấy con trai khóc thút thít, hốc mắt Lý Trân Nương cũng đỏ.

“Nương, ta…” Há miệng thở dốc, Tô Triệt có chút nghẹn ngào.

“Đi!” Không hề nhiều lời, Lý Trân Nương thúc giục con trai rời đi.

“Vâng!” Cắn chặt răng, Tô Triệt không nói thêm nữa, trực tiếp đỡ Tần Ngạn ở trong lòng ngực cùng nhau rời khỏi nhà, cưỡi lên Yêu Mã mà mẫu thân buộc ở cửa, trực tiếp rời khỏi Đào Hoa Thôn.