Thời điểm ăn cơm sáng, vào lúc Tần Ngạn và Tô Triệt cùng bước vào trong phòng khách thì Lý Trân Nương đã bưng cơm sáng lên bàn.
Nhìn cô cô của mình, Tần Ngạn nhăn mày, cô cô là đại tiểu thư của Lý gia, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực*, chỉ cần cô duỗi tay là cơm tới tận miệng, vậy mà hiện tại cô cô lại mặc áo vải thô, trang điểm giống thôn phụ nghèo khó, nhìn cô khiến cho Tần Ngạn đau lòng: “Cô cô!”
* Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc: cuộc sống giàu sang
“Ngạn Nhi, có chuyện gì vậy? Đồ ăn không hợp với ngươi sao?” Nghe thấy âm thanh của chất nhi gọi mình có chút không đúng, Lý Trân Nương kinh ngạc nhìn về hướng của đối phương.
“Không, không có, đồ ăn cô cô làm rất ngon!” Nói rồi Tần Ngạn cầm chén lấy một miếng to ăn.
Nghe tiếng Tần Ngạn hơi khàn khàn, Lý Trân Nương ngẩn người, rồi lại cười: “Cái đứa nhỏ này, đừng chỉ lo ăn cơm, ăn thêm chút đồ ăn đi!” Nói, Lý Trân Nương vội vàng gắp đồ ăn cho cháu trai.
“Vâng!” Gật đầu, Tần Ngạn ăn với vẻ mặt thỏa mãn. Trong lòng, hắn âm thầm nói với bản thân mình, đời này nhất định phải bảo vệ cô cô thật tốt, không để cho cô cô chết trong tay người của Lý gia.
Sau khi ăn xong, Lý Trân Nương lấy ra thuốc mỡ giao cho Tần Ngạn: “Ngạn Nhi, đây là thuốc mỡ người thường dùng, ngày hôm qua cô cô đi trấn trên mua cho ngươi, tí nữa trở về rồi hãy bôi một chút. Nhớ kỹ, về sau không được cùng người khác đánh nhau nữa, biết không?”
Nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của cô cô, Tần Ngạn gật gật đầu: “Người yên tâm cô cô, về sau ta sẽ không đánh nhau nữa.” Tần Ngạn hiểu rõ việc cô cô lo lắng. Cô cô sợ mình vì chuyện này mà kinh động tới người của Lý gia rồi rước lấy họa sát thân.
“Không, Ngạn ca ca không sai. Là ta không tốt, nương, người đừng nói Ngạn ca ca!” Nghe thấy Ngạn ca ca bị mẫu thân thuyết giáo, Tô Triệt vội vàng nhận sai.
“Triệt Nhi, ngươi…”
“Ai u, muội tử Tần gia, có ở nhà hay không?” Lý Trân Nương còn chưa nói xong, thì một thôn phụ hơn bốn mươi tuổi đi vào nhà.
Nhìn thấy người đến mặc một toái hoa xiêm y, trên thái dương còn mang theo một đóa hoa hồng, Tần Ngạn trừu trừu khóe miệng. Bà tử này không phải người khác mà là bà mối Lưu nổi tiếng trong thôn.
“A, Lưu đại tỷ đến!” Nhìn thấy người tới, Lý Trân Nương cười cười, lập tức đem người mời ngồi một bên.
Tô Triệt chào hỏi vị khách, vội vàng đứng dậy ra phía sau pha trà. Chỉ còn lại Tần Ngạn ngồi ở một bên không nhúc nhích. Bởi hắn biết, lúc này bà mối Lưu tới thì sẽ không có chuyện tốt. Đời trước sống ngàn năm, lúc này lại hồi tưởng chuyện của mười ba tuổi, nhất thời trong nửa khắc hắn có chút nghĩ không ra. Nàng tới để làm gì?
“Tần gia muội tử, nhà ngươi Triệt Nhi thật đúng là hiểu chuyện a!” Nhìn pha trà đổ nước Tô Triệt, Lưu bà tử cười cười.
Nhìn đến việc Lưu bà tử nhìn chằm chằm Triệt Nhi cười tủm tỉm, trong đầu chợt lóe Tần Ngạn linh quang, hắn liền nghĩ đến việc thái bà này tới là để làm mai cho Triệt Nhi. Hơn nữa lại là người què hôm qua mới đùa giỡn với Triệt Nhi một cái chết người què. Tưởng tượng đến chuyện này, sặc mặt Tần Ngạn liền trực tiếp lạnh xuống.
“A, Lưu đại tỷ đã quá khen.” Thấy ánh mắt của đối phương dừng trên nhi tử của mình, Lý Trân Nương nhăn nhăn mày, rất không mừng.
“Tần gia muội tử, Triệt Nhi cũng không nhỏ, ngươi thấy có phải nên tìm cho y một mối hôn sự không?” Nhìn Lý Trân Nương, Lưu bà mối thử thăm dò hỏi.
“Lưu đại tỷ cứ vui đùa. Nhà ta Triệt Nhi năm nay mới mười ba, nó còn nhỏ ta không có dự định làm mai!” Mỉm cười chống đỡ, Lý Trân Nương uyển chuyển cự tuyệt lời mời của đối phương.
“Ai nha, không có nhỏ, không có nhỏ. Năm nay mười ba trước tiên cứ ấn định mối hôn sự, sang năm mười bốn là vừa vặn thành thân!”
“Ta không nghĩ để Triệt Nhi thành thân sớm như vậy, ta còn tính kéo dài thêm mấy năm. Hơn nữa đôi mắt Triệt Nhi nhà ta không tốt, gả hắn ra người, người làm nương như ta không thấy yên tâm!” Mặt trầm xuống, Lý Trân Nương trực tiếp quyết tuyệt.
“Tỷ tỷ biết, ngươi luyến tiếc gả Triệt Nhi ở xa. Ngươi thấy Vương gia trong thôn chúng ta như thế nào? Vương gia lão tứ lớn hơn Triệt Nhi nhà ngươi hai tuổi, tuổi xấp xỉ vừa lúc xứng đôi. Hơn nữa Vương gia có nói, nếu chuyện này được quyết định, bọn họ nguyện ý ra sáu lượng bạc làm lễ hỏi, ngươi thấy thế nào?” Nhìn Lý Trân Nương, Lưu bà mối nhắc tới Vương gia.
“Chẳng ra sao? Hôm qua cái tên người què còn kéo theo người đùa giỡn Triệt Nhi nhà ta, hôm nay lại tìm bà mối tới làm mai, không có chút ý tứ nào!” Không đợi Lý Trân Nương mở miệng, Tần Ngạn liền trực tiếp từ chối.
“Tần Ngạn, lời này của ngươi cũng không thể nói như vậy? Chan của Vương lão tứ có tật xấu, đôi mắt của Triệt Nhi nhà ngươi không phải cũng có tật xấu sao? Mặc dù Triệt Nhi nhà các ngươi lớn lên tuấn, tuấn nhất làng trên xóm dưới, nhưng mà đôi mắt hắn có tật xấu, chân cẳng dù có tốt cũng bị người ta chướng mắt! Vương gia lão tứ kia…”
“Lưu đại nương, cửa ở kia mời ngài đi cho! Triệt Nhi nhà ta không gả.” Đứng dậy, Tần Ngạn làm thủ thế mời.
“Ngươi, tiểu tử ngươi thật không đúng quy củ? Người có quyền nói như vậy à?” Bị Tần Ngạn hạ lệnh đuổi khách, vẻ mặt Lưu bà mối khó chịu.
“Lưu đại tỷ, xin lỗi. Ta đã nói rất rõ ràng với ngài, Triệt Nhi nhà ta không gả, mời ngài đi cho!” Mở miệng, Lý Trân Nương cũng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Được lắm, được lắm, hai cô cháu các ngươi ức hϊếp người quá đáng. Về sau các ngươi đừng hối hận, đừng tới cầu xin ta!” Đứng dậy, oán độc trừng mắt nhìn hai người một cái, Lưu bà mối liền tức giận xoay người rời khỏi Tần gia.