Tần Ngạn bị xóc nảy làm cho mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chờ đến lúc mở to mắt, hắn liền kinh ngạc phát hiện, hắn đang ngồi trên Yêu Mã, hơn nữa Yêu Mã đang chạy như điên về một hướng. Quay đầu nhìn Triệt Nhi ở phía sau, Tần Ngạn ngay lập tức có một loại dự cảm không tốt. “Triệt Nhi, ngươi đang muốn mang đi chỗ nào vậy?”
“Ngạn ca ca, ngươi đã tỉnh lại rồi!” Nghe thấy thanh âm của Tần Ngạn, Tô Triệt lập tức lấy lại tinh thần, kéo lại dây cương.
“Triệt Nhi, tại sao ta lại đột nhiên bị xỉu? Sao lại chỉ có hai người chúng ta? Cô cô đâu rồi?” Nhìn đôi mắt đỏ lên của Tô Triệt, Tần Ngạn cảm thấy có chút không thích hợp.
“Nương nói, nàng lên trấn trên gặp đồ đệ Trương Tỉnh của Đại trưởng lão Lý gia, nàng còn nói trong tay đối phương có huyết ngọc của nàng. Chính vì thế nàng muốn ở lại để đối phó với người của Lý gia. Bắt ta, bắt ta mang theo Ngạn ca ca rời đi!” Nói đến chỗ này, Tô Triệt cắn môi.
“Cái gì? Là Trương Tỉnh? Nhanh, nhanh trở về!” Nghe được cái tên Trương Tỉnh, Tần Ngạn cực kỳ hoảng sợ, bởi vì hắn biết, đời trước cô cô đã chết dưới tay kẻ này.
“Nhưng mà, nhưng mà nương không cho chúng ta trở về, nương bắt ta mang ngươi đến địa phương an toàn.” Nói đến việc này, Tô Triệt có chút khó xử.
“Không sao, gặp cô cô ngươi nói đây là chủ ý của ta là được, cô cô sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.” Nói, Tần Ngạn nhảy xuống ngựa, ngồi ở phía sau Tô Triệt, cướp quyền khống chế Yêu Mã. Trực tiếp quay đầu trở lại đường cũ.
“Ngạn ca ca, liệu nương có thể gặp nguy hiểm hay không?” Quả thật, trong lúc chạy theo đường đi, trong lòng Tô Triệt vẫn luôn bất ổn. Thế nhưng y biết người mẫu thân để ý nhất chính là Ngạn ca ca, vì thế y nhất định phải mang Ngạn ca ca rời đi, bảo vệ cho Ngạn ca ca thật tốt.
“Yên tâm, sẽ không có việc gì.” Quả thật vào thời khắc này, trong lòng Tần Ngạn luôn có cảm giác bất an. Đời trước, năm mình mười sáu tuổi cô cô bị Trương Tỉnh gϊếŧ hại. Vậy mà tại sao đời này lại gặp Trương Tỉnh sớm như vậy?
Chờ cho đến khi hai người chạy về đến nhà thì trời đã xẩm tối. Về đến nhà tìm quanh một vòng, không tìm thấy bóng dáng của cô cô làm cho Tần Ngạn càng thêm bất an hơn. Cũng giống với Tần Ngạn trong lòng Tô Triệt hiện giờ đang rất hoảng loạn.
“Triệt Nhi, ngươi đừng hoảng hốt, ngươi hãy thử biến hình. Cẩn thận cảm giác khí vị của cô cô. Thử xem có thể tìm thấy hay không?” Đè lên bả vai của Tô Triệt, Tần Ngạn nhẹ giọng trấn an.
Triệt Nhi là Thiên Thú Thân Thể, là nửa yêu nửa người, bản thể là Linh Mũi Bạch Phượng, khứu giác khác hẳn với người thường, rất nhanh nhạy. Rất nhiều tu sĩ và yêu thú đều không thể thấy được khí vị, y lại có thể dễ dàng ngửi, chẳng những có thể ngửi y còn có thể phân biệt. Có rất nhiều lúc, mình chỉ cần đứng ở cửa của y, không cần gõ cửa, Triệt Nhi liền sẽ ngửi được mùi của mình, xác định là mình đến tìm y.
“Vâng!” Nghe lời Tần Ngạn nói, Tô Triệt gật gật đầu. Ổn ổn tinh thần, giật giật cái mũi nhỏ của mình. Tô Triệt hít sâu một hơi nhi. “Ở, ở sau núi, không chỉ có riêng mùi mẫu thân, nó còn có mùi máu tươi thực rất dày đặc, Ngạn ca ca, chúng ta nhanh qua đó xem đi!”
“Được, ta phải nhanh qua đó!” Gật đầu, Tần Ngạn tay của Tô Triệt, mang theo người cùng cưỡi trên Yêu Mã chạy tới sau núi.
Có Tô Triệt dẫn đường, Tần Ngạn rất nhanh đã tìm được chỗ Lý Trân Nương và ba người Lý gia đánh nhau. Bên này là một sơn cốc yên lặng, có hai cố thi thể một trái một một phải ngã trên mặt đất, nhìn y phục trên họ liền biết, bọn họ là người của Lý gia. Mà phía bắc của hai cổ thi thể có một cái hố sâu, vừa nhìn liền biết đó là tàn dư của cuộc chém gϊếŧ kịch liệt.
“Nương, nương……” Ngửi thấy mùi của mẫu thân, Tô Triệt chạy về hướng của cái hố sâu.
Lo lắng Triệt Nhi sẽ bị té ngã, Tần Ngạn vội vàng kéo tay y lại, mang theo y cùng chạy tới trước cái hố sâu. Đứng trước cái hố, nhìn một chút tàn dư ở hố, Tần Ngạn im lặng rất lâu, nước mắt lại là lăn xuống.
“Ngạn ca ca……” Dường như nhận ra không khí có chút không đúng lắm, Tô Triệt kêu lên âm thanh.
“Triệt Nhi, phía trước có một cái hố sâu, ta đi xuống đem di thể của cô cô trở về. Ngươi ở bên trên chờ nhé!” Nói đến cái này, hai mắt Tần Ngạn huyết hồng, thật không nghĩ tới, dù hắn có trọng sinh trở về, lại như trước kia không thể bảo vệ tốt cho cô cô. Là hắn vô dụng, là hắn vô dụng!
“Nương, nương!” Nghe thấy hai chữ di thể, nước mắt Tô Triệt cũng lăn xuống.
Tần Ngạn nhảy xuống hố sâu, đem phần chân tay còn lại đã chia cắt của cô cô để vào một chỗ, dùng quần áo quấn lấy thật chặt, nhanh chóng rời khỏi cái hố sâu.
Từ nơi của Tô Triệt lấy ra Địa Hỏa Thạch, Tần Ngạn đem thi thể của ba người Lý gia toàn bộ đều đốt thành hôi thộ. Mình thì đem di thể của cô cô đi hỏa táng, mang theo tro cốt của cô cô rời khỏi nơi này.