Xích Viêm vừa nói xong, trong mắt nam nhân kia đã lộ ra tia hưng phấn.
Nam nhân này tên là Giản Hằng.
Kỳ thật, năm đó lúc hắn nghe nói hoàng gia muốn tuyển chọn một dược cổ cho Thụy vương, hắn đã muốn đi rồi.
Người muốn trở thành dược cổ tất nhiên rất nhiều.
Nhưng mà cuối cùng chỉ có một mình Bạch Lạc kiên trì tới cùng...
Bởi vì hắn từ chỗ những người nộ bộ nơi đó biết được, quá trình trở thành dược cổ thực sự quá mức đáng sợ.
Lại muốn đem một người sống sờ sờ nhốt vào nơi đầy rắn độc và trùng độc, ngày ngày bị bọn chúng cắn xé.
Vậy mà cho dù như vậy, cũng chỉ có thể khiến cho độc tố trong người vương gia chuyển sang người mình, đều không thể hoàn toàn giải trừ.
Đừng nói đến cuối cùng phải trả giá tính mạng của mình, chính là trong quá trình trở thành dược cổ cũng có khả năng sẽ bị những con trùng độc kia sống sờ sờ mà cắn chết.
Giản Hằng lúc đó nghe thấy như vậy liền lập tức từ bỏ.
Mặc dù trở thành dược cổ có thể cùng với vương gia địa vị tôn quý phát sinh quan hệ, trở thanh người thân mật nhất của hắn, cũng có thể có được vinh hoa phú quý đếm không xuể.
Nhưng mà đó cũng cần phải có mạng mới hưởng được!
Vì vậy sau này, Giản Hằng nghe nói có một người tên Bạch Lạc, cư nhiên có thể kiên trì tới cùng, trong lòng liền coi y là một tên ngốc.
Vốn tưởng rằng cả đời này đều không có khả năng lại trở thành dược cổ cho Thụy vương, lại không ngờ tới còn có cơ hội như vậy...
Bây giờ độc tố trong người Xích Viêm đã hoàn toàn chuyển sang cơ thể Bạch Lạc rồi.
Trở thành dược cổ, cũng không còn khó khăn như lúc trước nữa.
Thực ra bất quá là làm bộ chút, sau đó cùng Xích Viêm lên giường mà thôi.
Giản Hằng sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được chứ?
Còn về Bạch Lạc...
Giản Hằng đều không coi y thành đối thủ của mình.
Bệnh tình vương gia đều đã tốt rồi, như vậy Bạch Lạc cũng đã cận kề cái chết rồi đi...
"Vương gia, nô tài rót rượu cho ngài."
Giản Hằng dị thường ái muội nói như vậy, sau đó đem ly rượu trong tay đưa đến bên môi Xích Viêm.
Bạch Lạc ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn hình ảnh như vậy.
Chỉ thấy Giản Hằng nâng ly rượu trong tay, cả người giống như không xương, ngồi trên đùi Xích Viêm.
Mỉm cười nói: "Vương gia, uống rượu."
Xích Viêm bất giác nhíu mày.
Nhưng mà hắn vẫn giơ tay đem Giản Hằng ôm vào trong lòng, há miệng uống rượu trong ly của hắn.
Ánh mắt như có như không nhìn Bạch Lạc, ngay cả khóe miệng đều câu lên.
"Ngươi quả nhiên rất biết hầu hạ người, không biết so với tên đầu gỗ không biết linh động kia tốt hơn bao nhiêu lần?"
Trong lòng Xích Viêm tràn đầy kɧoáı ©ảʍ báo thù.
Bạch Lạc thật sự cho rằng dược cổ này không phải y thì không được sao?
Chỉ cần chính mình muốn, lập tức sẽ có vô số người tới, trở thành dược cổ của mình...
Tên gia hỏa đáng chết này, đừng tưởng rằng y có cái gì đặc biệt hơn người?
Xích Viêm chính là thích nhìn bộ dạng chật vật bất kham của Bạch Lạc.
Hắn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bạch Lạc một chút.
Để Bạch Lạc biết giá trị của y, chính là ở trên giường hầu hạ mình cho thật tốt.
Nếu như y còn tiếp tục khiến mình không vui, mình hoàn toàn có thể thay thế y.
Vậy nên tên hỗn đản này, nên làm tốt bổn phận của mình, đừng có từ sáng tới tối suy nghĩ vớ vẩn.
Xích Viêm ái muội ôm Giản Hằng vào lòng mình, sau đó lại ngay trước mặt Bạch Lạc, bắt đầu cởi bỏ đai lưng của hắn.
Giản Hằng trở nên càng thêm hưng phấn, đều không cần Xích Viêm làm, chính hắn không chờ nổi cởi bỏ y sam của chính mình, sau đó ném trên mặt đất.
"Vương gia, nô tài giúp ngài..."
Tay Giản Hằng cũng dị thường ái muội duỗi về phía đai lưng của Xích Viêm.
Giản Hằng có chút khoe khoang trước mặt Bạch Lạc, kéo y sam của Xích Viêm, lộ ra thân hình tráng kiện của hắn, cả người chui vào trong lòng hắn...
Hình ảnh này quả thực ái muội không nói nên lời, quả thực giống như củi khô gặp lửa lớn.
Bạch Lạc không dám nhìn tiếp, y đột nhiên cúi thấp đầu, nhất thời cả người đều phát run.
Môi cũng sắp bị cắn rách, đôi mắt cũng gắt gao nhắm chặt lại.
Bạch Lạc trước giờ đều biết Xích Viêm sau này nhất định sẽ ở bên người khác...
Y trước nay cũng biết bản thân không có tư cách đi đố kỵ cái gì...
Nhưng mà thật sự tận mắt nhìn thấy Xích Viêm ở bên người khác, y vẫn là cảm thấy trái tim mình phảng phất như bị đao nhọn hung hăng đâm xuyên.
Thật sự đau đớn muốn chết.
Y thích người này...
Từ nhỏ tới lớn đều thích...
Bạch Lạc luôn cẩn thận từng ly từng tí đem hắn đặt vào vị trí sau nhất trong trái tim mình.
Tại thời điểm khó khăn, gian khổ nhất, chỉ cần nghĩ đến hắn, mới có động lực sống tiếp.
Nhưng mà bây giờ, Xích Viêm lại ở trước mặt y, cùng với một người khác ở bên nhau...
Rõ ràng biết bản thân ngay cả tư cách thống khổ đều không có, nhưng mà Bạch Lạc lại một chút cũng không cách nào khống chế được chính mình.
Trái tim y sớm đã quen đi yêu người kia rồi.
Y không có cách nào khiến nó không còn đau đớn nữa.
Cũng không cách nào khiến chính mình coi như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Bạch Lạc sống chết cắn chặt môi, không dám nhìn tiếp nữa.
Y chỉ hy vọng bản thân tại thời khắc này có thể chết đi thì tốt.
Y không muốn nhìn, một chút cũng không muốn nhìn...
Thậm chí ngay cả nghe cũng không muốn nghe thấy...
Loại cảm giác này khiến cho trái tim y đau đớn giống như sông cuộn biển gầm, quả thực sống không bằng chết!
Mà lúc này Xích Viêm lại đá lên người y một cái, sau đó có chút ngạo mạn nói với y:
"Cút ra ngoài, đứng chờ ở ngoài cửa, đâu cũng không được đi!"
Giản Hằng tưởng rằng Xích Viêm sau khi lâm hạnh mình xong, sẽ để mình trở thành dược cổ của hắn.
Sau này, không chỉ có thể có được sủng hạnh của vương gia, còn có thể có được vinh hoa phú quý đếm không xuể.
Giản Hằng vẫn còn đang mơ mộng đẹp.
Chỉ là khiến Giản Hằng không ngờ tới chính là, XÍch Viêm lại để một mình hắn ở trên giường kêu.
Không những phải kêu, còn phải kêu thật lớn tiếng, kêu thật ái muội.
Giản Hằng căn bản không ngờ Xích Viêm lại ngay cả đυ.ng vào mình cũng không đυ.ng.
Giản Hằng dùng sức kéo tất cả y phục của mình ra, muốn câu dẫn Xích Viêm.
Nhưng mà không nói một lời, Xích Viêm liền đạp hắn một cái.
Xích Viêm cúi đầu, đè thấp thanh âm nói với hắn:
"Bảo ngươi kêu thì ngươi kêu, còn làm những động tác dư thừa, ta gϊếŧ ngươi. Cũng không nhìn xem ngươi rốt cuộc có xứng hay không?"
Trên mặt Giản Hằng là khuất nhục không nói nên lời.
Cái gì mà muốn đổi dược cổ? Bất quá là muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ở ngoài cửa kia mà thôi!
Xem ra vị vương gia này e là ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, hắn đối với người ngoài cửa kia rốt cuộc để tâm cỡ nào?
Chỉ là, bản thân không xứng, Bạch Lạc kia thì xứng sao?
Bất quá là một người sắp chết mà thôi!
Cũng không nhìn xem y còn có cái phúc khí để hưởng thụ không.
Giản Hằng thật vô cùng hận, nhưng mà đối diện với vương gia quền thế ngập trời, hắn cũng không thể không kêu.
Chỉ cần nghĩ đến Bạch Lạc còn đứng ở ngoài cửa, hắn liền càng ra sức kêu.
Khiến cho tên Bạch Lạc đáng chết kia cũng nghe một chút.
Cho dù bản thân không thể thật sự lên được giường Xích Viêm, ít nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ chết Bạch Lạc kia cũng tốt!