Mắc Xích Hận Thù Tình Yêu Hèn Hạ

Chương 39: Tôi Hận Anh (18+)

Vĩnh Hạ thật sự không biết sợ là gì hết lần này đến lần khác khiến cho hắn khó chịu ghen tuông đến bùng nổ.

“Cô chỉ giỏi quyến rũ đàn ông, đây có lẽ là sở trường của cô thì phải.”

Vĩnh Hạ liếc nhìn Lâm Ngạo bằng ánh mắt đầy sự khinh ghét.

“Đúng đấy thì sao, anh đang ghen tức khi tôi quyến rũ người đàn ông khác không phải là anh hay sao, hay là anh đang ganh tị với những người đàn ông đó.”

Lâm Ngạo đưa tay bóp mạnh vào mặt của Vĩnh Hạ.

“Chỉ biết trả treo.”

Vĩnh Hạ xoay mặt đi thoát khỏi Lâm Ngạo, cô dùng lực đẩy hắn ra.

“Tránh ra cho tôi đi làm việc.”

Lâm Ngạo vẫn khóa chặt cô ở giữ, hơi thở nóng hổi của hắn hòa cùng mùi thuốc lá khiến cho Vĩnh Hạ cảm thấy khó chịu.

“Tai anh có thể nghe được không, sao không tránh ra.”

Chốt cửa bị khóa lại, Vĩnh Hạ liền tái mặt giọng của cô có vài phần hơi run.

“Anh định làm gì ở đây là công ty đấy đừng có những suy nghĩ điên rồ.”

Lâm Ngạo cúi đầu xuống hai gương mặt dường như áp sát vào nhau, giọng nói trầm khàn của hắn khiến cho Vĩnh Hạ rùng mình.

“Đây là công ty của tôi, tôi muốn làm gì là quyền của tôi.”

Một nụ hôn ngấu nghiến như vũ bảo ập đến khiến cho Vĩnh Hạ không kịp thích ứng, hai cánh tay của cô bị hắn khóa chặt ra phía sau, Lâm Ngạo thô bạo kéo cô đến bàn làm việc, hắn đưa quét sạch những vật dụng để trên bàn xuống sàn, Vĩnh Hạ bị ấn xuống bàn làm việc một cách thô bạo, cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự áp chế của Lâm Ngạo nhưng tất cả chỉ là vô ích, chiếc váy công sở của cô bị hắn mạnh tay xé toạc lên trên lộ ra phần đùi non trắng ngần, Vĩnh Hạ khóc không thành tiếng cô cố gắng đẩy hắn ra khỏi mình.

“Anh đang làm gì vậy ở đây là công ty đấy.”

Đôi mắt của Lâm Ngạo đã bị du͙© vọиɠ chiếm hữu hắn không muốn bất cứ ai động vào cô cũng không muốn Vĩnh Hạ cười nói vui vẻ với người đàn ông khác, Lâm Ngạo như một kẻ điên dùng một tay giữ chặt lấy hai cánh tay không ngừng đánh loạn xạ của Vĩnh Hạ, tay còn lại thuần thục mở thắt lưng ra, cô mở to mắt miệng nhỏ không ngừng hét lên.

"Cứu tôi với."

Cô nghĩ bên ngoài sẽ có người nghe thấy xông vào phòng giúp mình thoát khỏi Lâm Ngạo nhưng căn phòng của hắn hoàn toàn cách âm riêng biệt, Vĩnh Hạ chực chạc nước mắt cô không muốn bị hắn bước ép ở những nơi như thế này.

"Lâm Ngạo bình tĩnh lại đi đừng làm như thế tôi không muốn đâu."

Đã đi đến bước đường này hắn thật sự không muốn dừng lại, Vĩnh Hạ cứ liên tục thách thức giới hạn của hắn, hôm nay không cho cô một bài học thì Vĩnh Hạ vẫn sẽ tiếp tục chọc hắn tức đến phát điên.

"Lúc nãy mạnh miệng lắm sao bây giờ lại cầu xin." - Lâm Ngạo không ngừng mỉa mai cô.

Vĩnh Hạ đau lòng gương mặt đã đầm đìa nước mắt, cô đã vô cùng kiệt sức không kháng cự nữa mà vô thức nằm yên để Lâm Ngạo giày vò mình, hắn rất ghét nhìn thấy nét mặt này của Vĩnh Hạ, đột nhiên cô bị hắn xâm nhập đầy đau đớn mà không có sự chuẩn bị, bàn chân của Vĩnh Hạ duỗi thẳng, đầu ngửa về sao nước mắt chảy ngược, tiếng hét của cô vang cả căn phòng.

Hắn không hề nhẹ nhàng với người phụ nữ yếu đuối dưới thân mìn, cứ như thế mà di chuyển vào sâu bên trong của Vĩnh Hạ, cô vô thức đưa tay bấu vào cạnh bàn, Lâm Ngạo có thể làm những chuyện xấu xa như thế này trong phòng làm việc của mình, hắn thuộc dạng người bá đạo điên rồ, luôn làm theo những suy nghĩ của mình.

Áo sơ mi của Vĩnh Hạ bị dựt ra cúc áo rơi loảng xoảng trên sàn, đồi núi phập phồng của cô hiện ra trước mắt của Lâm Ngạo, hắn điên cuồng dùng lưỡi càn quét, ý thức của Vĩnh Hạ đã không còn, cô chỉ có thể nằm im cảm nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ mà Lâm Ngạo mang lại, cô bị hắn xâm nhập đến mức cả cơ thể co thắt lại, càng lúc càng nhanh Vĩnh Hạ không thể nào theo kịp, cô nức nở cầu xin Lâm Ngạo.

"Nhanh quá tôi không chịu được."

Lâm Ngạo không tiếp thu những lời cầu xin của cô vẫn tăng tốc xâm nhập vào bên trong, Vĩnh Hạ bị chạm đến tận sâu, đôi mắt của cô lờ đờ nhìn lên trần nhà, cơ thể co thắt một dòng nước ấm nóng chảy ra từ nơi hoà nhập của hai người, Vĩnh Hạ bị Lâm Ngạo hành hạ đến đỉnh điểm cao trào cô không thể nào chịu đựng được nữa đã phóng thích bản thân, hắn cảm nhận được sức nóng của nơi đó, càng khiến cho Lâm Ngạo dễ dàng xâm nhập vào thêm một lần nữa, Hắn cúi người xuống đè lên thân thể mềm mại của Vĩnh Hạ, hôn nhẹ lên đôi môi của cô rồi di chuyển đến vành tai, giọng nói đầy sự chế giễu.

"Bảo không muốn nhưng chính cô lại là người ra trước."

Vĩnh Hạ tức giận xoay mặt sang nơi khác, Lâm Ngạo không hài lòng liền thúc mạnh vào một lần nữa, Vĩnh Hạ không chịu được khẽ rêи ɾỉ, hắn mân hạt đậu căng cứng trên đỉnh đồi của Vĩnh Hạ, nhếch mép sỉ nhục Vĩnh Hạ.

"Những người đàn ông xung quanh cô sẽ không làm cho cô sung sướиɠ như thế này đâu."

Nước mắt hoà cùng hô lặng lẽ rơi trên gương mặt xinh đẹp của Vĩnh Hạ, cô không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời lẽ đáng kinh tởm đó.

"TÔI HẬN ANH."