“Á..đừng mà.. ưm”
"Nhanh...á… nhanh quá...á ...ưm đừng..."
Quá nhanh, thực sự quá nhanh!
Tần Phi Vũ hết hồn vì bị người đàn ông đánh, mấu chốt là cây côn ŧᏂịŧ to vừa mới xuất tinh lại được đút vào, thao thật nhanh, dữ dội, cứng rắn!
"Á...dừng...mau dừng lại..."
Căng quá, cây côn ŧᏂịŧ căng cứng trong hoa huyệt!
Tần Phi Vũ có giãy giụa cũng vô ích, Dạ Lâm Quân hai tay đã ôm lấy hông cô, anh dùng sức đẩy mạnh vào, như thể muốn thao chết cô ngay tại chỗ.
Trên thực tế cũng gần giống như vậy, lúc này Dạ Lâm Quân đã gần như mất đi lý trí, chỉ còn lại những du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của loài động vật.
Khó có thể nhận ra từ khuôn mặt hung dữ đó rằng lại là yêu vương Dạ Lâm Quân, người trong quá khứ luôn cư xử điềm tĩnh trong mọi việc làm.
“Á..đừng mà.. ưm”
Không được rồi, du͙© vọиɠ càng lúc càng mãnh liệt và mạnh mẽ, đôi mắt của Dạ Lâm Quân đỏ hoe, đôi tay anh đang nhéo Tần Phi Vũ ngày càng mạnh hơn, không ngừng dùng cây côn ŧᏂịŧ to lớn của mình đâm vào, phù hợp với tốc độ xoay eo của anh, cô choáng váng, người bên dưới suýt nữa ngất đi.
Tần Phi Vũ lúc này không có sức lực giãy giụa, ngay cả rêи ɾỉ cũng vô lực, cô vừa mệt vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô cảm giác bản thân đã không thuộc về mình nữa.
“Á..đừng mà.. ưm”
Cô nằm trên mặt đất thụ động tiếp nhận thao tác từ người phía trên, cô rùng mình tiến về phía trước, ngay sau đó bị kéo trở lại chỗ cũ, lặp lại chu kỳ...
“Đừng mà.. á”
Dạ Lâm Quân đã thao lút cán, anh ngẩng đầu lên và gầm lên một tiếng trầm đυ.c, đè Tần Phi Vũ và thao cô một cách thô bạo hàng nghìn lần, cuối cùng cô bất tỉnh.
"Á...không...đừng á..."
Cuối cùng Tần Phi Vũ hét lên một tiếng, cô nằm trên mặt đất không còn bất kỳ cử động nào.
“Ưʍ..đừng mà”
Hu hu hu–
Dạ Lâm Quân không biết anh đã thao người phía dưới ngất đi, anh chỉ cảm thấy du͙© vọиɠ đã đạt tới điểm tới hạn, cảm giác thoải mái đều tập trung ở đũng thịt dưới háng.
Sau một tiếng gầm gừ to lớn, cơ thể anh đột nhiên phồng lên, Dạ Lâm Quân vừa mới duy trì hình dạng con người, đã biến trở lại hình dạng ban đầu.
Con sói tuyết to lớn đâm vào cơ thể của Tần Phi Vũ một cách ấn tượng, cây côn ŧᏂịŧ to lớn và dày cộm vẫn cắm sâu vào trong hoa huyệt của cô, một phần lớn vẫn lộ ra ngoài chứ chưa xuyên thủng hoàn toàn.
Tần Phi Vũ vừa mới ngất đi, lúc này cô bị cơn đau đánh thức, nửa thân dưới như bị xé nát, hoa huyệt quá đau!
Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng: "Ưʍ... không, đừng mà..."
Cô đau quá, so với vừa rồi vật kia đút vào bây giờ còn đau hơn nhiều, Tần Phi Vũ đau đến rêи ɾỉ la hét.
Bàn chân to lớn của Dạ Lâm Quân ấn cô nằm xuống, cơ thể bay bổng rồi trở lại hình dạng ban đầu, anh hoàn toàn không để ý đến hoa huyệt đang chảy máu của người phụ nữ, vẫn tiếp tục thao vào đó.
phù phù phù–
Lần này Tần Phi Vũ lại ngất đi vì đau, Dạ Lâm Quân gầm gừ một tiếng sau đó bắn vào bên trong người phụ nữ.
Từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm nóng hổi,
mang theo mùi đặc trưng của sói tuyết, dường như đánh dấu chủ quyền người phụ nữ trước mắt, thuộc về mình.
Dạ Lâm Quân xuất tinh cực kỳ lâu, trong lúc đó anh rốt cục cũng lấy lại một tia lý trí.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của người phụ nữ bên dưới, trong lòng anh dâng lên một loại cảm xúc khác. Đó là cảm giác mà trước đây Dạ Lâm Quân chưa từng có, anh... không nỡ quay đầu đi.
Anh cúi đầu xuống hôn cô, sau đó Dạ Lâm Quân lại bị kéo ra khỏi cảm xúc đó bởi cảm giác xuất tinh kéo dài và ngứa ran, khiến anh rêи ɾỉ không kiểm soát được.