"Tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ chuyện cậu thi đấu trên võ đài, miễn là cậu an toàn." Cù Túng chỉ nói vậy, hắn mặc quần áo ở nhà ngồi ở trước bàn ăn, hắn đang ngồi ở bàn ăn trong bộ quần áo mặc ở nhà, bộ dáng của hắn rất thoải mái, nhưng Thời Doanh biết rằng lời nói của hắn rất chắc chắn.
Đây là một mẫu câu rất mâu thuẫn, vì đấu trường và an toàn là hai từ không liên quan gì đến nhau, nên câu này có thể có nhiều cách hiểu khác nhau.
Cù Túng có thể ủng hộ hết mình để cậu thi đấu không có nội dung vàng? Hay hắn có thể cho cậu đi cửa sau? Hoặc cũng có thể mua chuộc đối thủ của Thời Doanh để người đó cùng cậu phối hợp diễn cảnh hành động?
Nhưng những thứ này Thời Doanh đều không muốn.
“…Ý anh là sao?” Thời Doanh mím môi.
Cù Túng biết Thời Doanh đang lo lắng, cậu không muốn làm tơ tằm, hay một con thú trong l*иg và mặc dù Cù Túng đã cam tâm tình nguyện để Thời Doanh dựa vào, nhưng cậu vẫn rất rối rắm.
Cũng may khi đối mặt với Thời Doanh, Cù Túng đã học được cách cân bằng giữa tình cảm và lý trí, hắn sẽ cho Thời Doanh "Sức mạnh đồng đều" mà cậu muốn, đó chính là thứ mà cậu yêu thích nhất.
"Chỉ cần cậu cố gắng hết sức là được rồi." Chiếc bàn nhỏ không rộng, Cù Túng có thể vươn đầu ngón tay chạm vào má của Thời Doanh và vuốt ve môi dưới cùng khóe mắt của cậu, sau đó lại lần mò ra phía sau, như là muốn nắm mái tóc mềm mại của ậu ở sau gáy đặt vào trong lòng bàn tay mình, Thời Doanh hơi nín thở lắng nghe giọng nói của Cù Túng.
"Bởi vì tôi biết cậu sẽ thắng."
Thời Doanh bật cười, cậu có năng lực, nhưng được Cù Túng công nhận, chính là điều sẽ dễ dàng làm cho người ta vui vẻ, chuyện này khiến cậu có cảm giác mình trông thành tựu hơn nhiều, so với việc chiến thắng trong một trận đấu, Thời Doanh nắm cổ tay của Cù Túng đang vuốt ve má mình và siết chặt: "Cảm ơn anh, ông chủ Cù!"
Cù Túng cũng mỉm cười, hắn nhìn Thời Doanh và để cậu đi tới.
Thời Doanh được khen ngợi, còn tưởng rằng Cù Túng gọi mình qua có chuyện gì đó quan trọng cần làm, nhưng hóa ra Cù Túng lại để cậu ngồi trên đùi mình, đây quả thực là một "Sự kiện trọng đại", vì hắn muốn kiểm tra xem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong có chảy ra ngoài không.
Thời Doanh ngồi trên đùi hắn, lưng dựa vào bàn và chống khuỷu tay ra sau, tư thế này sẽ khiến hông của cậu hơi nâng lên một chút và Cù Túng cũng có thể dễ dàng cởi bỏ quần áo mà trước đó hắn đã tự tay mặc cho cậu, tiếp đó, Cù Túng đưa tay ra xoa nhục huyệt non mềm của cậu.
“A…Có chuyện gì vậy, anh Cù?” Thời Doanh căng cơ bắp chân lên.
“Gọi tên tôi đi.” Cù Túng cúi người hôn đầu nhũ hoa, ngậm hạt đậu nhỏ trong miệng.
“Thật ra gọi tên của anh, cùng tên ông chủ Cù cũng không khác nhau là mấy!” Thời Doanh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đè bả vai của Cù Túng lại, nhưng làm sao Cù Túng lại biết cậu không có gọi tên anh ta chứ.
Đôi môi của Cù Túng có hình dáng rất đẹp, hơi mỏng, có đỉnh môi rõ ràng và đôi môi hơi rộng một chút, hắn đang ngậm lấy núʍ ѵú của Thời Doanh, nghe vậy, hắn ngước mắt lên, xuyên thấu qua mái tóc vụn trước trán của mình nhìn chằm chằm vào Thời Doanh, nói ba chữ: Thật gợi cảm, gợi cảm đến mức âʍ ɦộ ướt sũng.
"Cũng phải gọi tên của tôi." Cù Túng vuốt ve eo của cậu, sau đó hắn dùng ngón tay tách đôi môi âʍ ɦộ sưng húp ra, xoa cái miệng nhỏ ẩm ướt bên dưới.
Thời Doanh cảm thấy cơn đau nhức khắp mình mẩy này lại tới, cậu nhẹ nhàng thở dốc, cúi đầu nhìn Cù Túng, đùi kẹp chặt eo hắn, tiếp đó lại đưa nhục huyệt vào trong tay hắn, ngón tay của hắn cũng chỉ mới cắm vào được một chút.
Thời Doanh không biết tại sao Cù Túng lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng cậu biết nếu cậu không chủ động nói ra, thì sẽ càng khó từ trên đùi của Cù Túng đi xuống hơn.
Thôi thì đành vậy, cũng không thể nói rõ ý muốn của cậu ra cho hắn biết được, hầu kết của Thời Doanh lăn lộn, ánh mắt của cậu nhìn vào môi của Cù Túng, trước đây tại sao cậu lại không nhận ra rằng miệng của Cù Túng rất dễ hôn chứ? Thời Doanh muốn Cù Túng buông đầṳ ѵú nhỏ của mình ra, Cù Túng cũng nghe lời buông ra, sau đó, hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn Thời Doanh và chờ đợi.
Thời Doanh cúi đầu cắn môi Cù Túng. Này, nó rất dễ hôn.
“… Cù Túng.” Thời Doanh dùng răng cửa nhẹ nhàng ma sát vào môi Cù Túng, đồng thời thì thào gọi tên Cù Túng.
Quyền chủ động
của Thời Doanh đến đây là kết thúc.
Cù Túng ấn sau gáy cậu và hôn lên, chóp mũi hai người cọ vào má đối phương, ánh mắt cũng giao nhau, nụ hôn không hề có chút cử chỉ dịu dàng, bởi vì mu bàn chân của Thời Doanh càng hôn càng căng thẳng, nên tiếng nuốt nước bọt của cậu cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Điều này, làm cho trái tim cậu thoáng giật mình.
Cù Túng để Thời Doanh nằm lên bàn, nhưng Thời Doanh còn chưa kịp phản ứng lại, thì hai chân đã vô thức vòng quanh thắt lưng Cù Túng, bị cᏂị©Ꮒ một đêm dài khiến nơi đó vừa sưng vừa mọng nước, nên khi tách môi âʍ ɦộ ra, cái miệng nhỏ lõm xuống cứ liên tục mấp máy chực chờ bị gậy thịt cắm vào.
Thời Doanh liếʍ liếʍ môi dưới, sau đó lại bĩu ra, có chút ngượng ngùng không đúng lúc, quên đi, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà hai người ở giữa ban ngày ban mặt làm loại chuyện này.
Nhưng còn có một điều không phù hợp hơn nữa, đó chính là điện thoại di động của Cù Túng ở bàn cà phê chợt vang lên từng hồi chuông dài.