Đám thanh niên trí thức đều tới, Cố Thanh Thanh và Lục Hướng Dương đứng một trước một sau, đại đội Hòe Hoa này rất tốt, cũng không bài xích thanh niên trí thức.
Đại đội trưởng Vương Chính Quốc đúng là đại đội trưởng tốt, tuy có một số việc thiên vị người trong thôn, nhưng đây là chuyện thường tình.
Lúc này đám thanh niên trí thức xen lẫn trong đám người, tới sớm đứng phía trước, tới muộn đứng phía sau, không giống như đại đội nào đó xếp phía sau thôn dân bản địa.
Cố Thanh Thanh đơn thuần chỉ tới xem náo nhiệt, Lục Hướng Dương mới xuống nông thôn không lâu không nhiều công điểm lắm, chắc chắn không được chia quá nhiều lương thực, cô cần chính là thịt.
Lúc này nhìn đám người trên quảng trường, đen kịt một vùng đều là người, bọn họ cầm đồ vẻ mặt tràn ngập chờ mong.
Đứa bé vỗ tay, cậu truy tôi đuổi, nhảy nhót.
Đúng là náo nhiệt!
Còn náo nhiệt hơn tết.
Cố Thanh Thanh và Lục Hướng Dương xếp hàng gần phía sau, đợi rất lâu mới tới lượt bọn họ.
Công điểm của anh không nhiều lắm, quả nhiên không chia được nhiều lương thực, nhưng mà Lục Hướng Dương ứng trước một ít với đại đội trưởng, lý do là lương thực mang đến đã ăn hết, cộng thêm Cố Thanh Thanh nữa cần lương thực.
Trong khoảng thời gian này Lục Hướng Dương làm việc không tệ, không gây khó dễ cho anh đồng ý.
Cho một ít trước, công điểm sẽ trừ vào công điểm sang năm anh làm.
Ba phần lương thực loại tốt bảy phần lương thực phụ.
Cố Thanh Thanh nhìn bột ngô, khóe mắt giật giật mãnh liệt, cô cảm thấy thứ này là cho lợn ăn.
Đại đội Hòe Hoa xem như là đại đội tương đối giàu có ở xung quanh, đại đội nuôi sáu con heo, sáu con đấy!
Rất ít đại đội có thể nuôi nổi sáu con heo, dù sao nhiều người đều ăn không đủ no, đâu lấy được lương thực nuôi heo?
Trong đó có hai con do Lý gia nuôi.
Sở dĩ chỉ có Lý gia nuôi vì Lý gia nhiều lao động vạm vỡ, lương thực nhiều, đánh cỏ heo cũng nhiều.
Hai con heo của Lý gia cần bán một con cho hợp tác xã mua bán, con còn lại Lý gia có thể tự mình xử lý.
Không sai, ở thời không này, đại đội Hòe Hoa này có yêu cầu như vậy đối với gia cầm.
Ngoại trừ một nửa cần bán cho quốc gia ra, nửa còn lại có thể giữ lại tự xử lý.
Lý gia cũng có tư cách chia thịt, cho nên con heo còn dư lại nhà mình đương nhiên cũng muốn bán đi, có thể bán cho quốc gia cũng có thể bán cho đại đội.
Năm nay đại đội Hòe Hoa có nhiều tiền, Vương Chính Quốc dứt khoát mua con heo này của Lý gia, chia luôn hôm nay.
Thực ra bán thịt heo vào thành phố rất hút hàng, tuy quy định có thể để lại một con tự xử lý, nhưng bên hợp tác xã chắc chắn sẽ muốn, thậm chí rất muốn.
Nếu là đại đội khác, có lẽ hai con heo của Lý gia đều bị hợp tác xã mua bán mua đi, sau đó cung ứng đến thành phố.
Nhưng mà không có biện pháp, đại đội trưởng Vương Chính Quốc này khác biệt, mặt mũi ông ấy lớn, chỉ cần bên đại đội muốn, trên cơ bản đều tăng bên đại đội trước.
Bảy con heo đấy!
Thật nhiều thịt!
Mọi người đều sốt ruột, đợi chia thịt.
Cố Thanh Thanh rất kích động, hai con heo của Lý gia đều là cô nuôi lớn!
Cuối cùng hôm nay cũng có thịt để ăn hu hu hu.
Sau khi mẹ của nguyên chủ qua đời, nguyên chủ ở Lý gia nuôi heo mấy năm, từ trước tới nay không thể ăn một miếng thịt, cuối cùng hôm nay cũng được ăn.
Khi sắp tới lượt Cố Thanh Thanh, lúc này Lục Hướng Dương nhìn thấy đội ngũ chia lương thực đã kết thúc.
Phía cuối đội ngũ là đám người già ở giữa sườn núi, ông bà nội anh ở trong đó.
Đại đội Hòe Hoa đối xử bình đẳng với thanh niên trí thức, nhưng không đối xử bình đẳng với những người đó.
Những người khác chia lương thực đều có lương thực tốt và lương thực phụ, chỉ có bọn họ đều chia lương thực phụ.
Hơn nữa sau khi chia lương thực xong bọn họ rời đi, không có một người ở lại.
Chuyện tốt như chia thịt, bọn họ không có tư cách.
Đôi mắt Lục Hướng Dương âm u, sáu con heo của đại đội đều do bên sườn núi nuôi, là do đám người già này nuôi lớn, khi chia thịt lại không có phần của bọn họ.
Cuối cùng cũng đến lượt Cố Thanh Thanh, Cố Thanh Thanh bưng chậu tâm trạng vô cùng kích động.
Người phụ trách đăng ký là kế toán của đại đội, ông ta họ Đào, mọi người đều gọi ông ta là kế toán Đào.
Kế toán Đào nhìn sổ trước mặt, hỏi Cố Thanh Thanh: “Tên là gì?”
“Tôi tên là Cố Thanh Thanh.”