Bất Cẩn Đi Con Đường Nữ Phụ

Chương 28: Mãnh Liệt

Sau khi cơn đau ban đầu qua đi, Vân Thư khóc, không phải khóc to, mà là cô cắn chặt môi nhỏ giọng khóc thút thít, vừa khóc vừa kêu đau, cô khóc làm tim Phó Nhiên vừa đau vừa đập rộn lên, khiến người mê muội.

Phó Nhiên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dỗ dành cô: “Thư Thư ngoan, nhịn một chút, lát sẽ không đau nữa.”

Vân Thư không tin, tay nhỏ đẩy ngực anh ra: “Anh, anh ra ngoài... huhu...”

Làm sao Phó Nhiên có thể ra ngoài, miếng thịt đã ăn một nửa rồi. Anh không ra nhưng cũng không di chuyển, anh gọi Vân Thư hết tiếng này đến tiếng khác, nhẹ nhàng mυ'ŧ hôn tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai nhạy cảm của cô, cuối cùng ngậm cả vành tai cô vào miệng, hai bàn tay to luân phiên chơi đùa, xoa nắn hai hạt châu, trên bầu vυ' trắng như tuyết đều là những dấu vết do người đàn ông tạo ra.

“Hu Hu... Ưʍ... Phó Nhiên... Phó Nhiên... Đau quá... Hu...”

Vân Thư vẫn khóc, không phải khóc vì đau như trước, bây giờ cô vẫn còn khóc, nhưng giọng cô như được trộn thêm đường, ngọt ngấy, âm cuối run nhẹ nhàng, truyền vào tai của người đàn ông như lông chim quét vào tim anh, làm tim anh ngứa ngáy khó chịu.

Bàn tay đang xoa nắn bầu vυ' trượt xuống, mơn trớn làn da trắng nõn, trượt xuống nơi hai người giao hợp, sờ thấy một mảng dính nhớp, lấy ra dịch thể trong suốt pha lẫn một ít chất lỏng màu đỏ.

Phó Nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó lại đưa tay xuống tiếp tục sờ soạng, lần này động tác của anh nhẹ nhàng hơn.

Ngoài dính nhớp, còn có lông, nhưng cảm giác rất khác, một bên vừa cứng vừa dày, một bên vừa mềm vừa ít. Xuống chút nữa, chạm vào nơi hai người đang giao hợp, vừa chạm vào nơi này, người phụ nữ dưới thân anh run lên, càng khóc dễ nghe hơn.

Phó Nhiên hiểu, nhưng vẫn muốn hỏi lại: “Thư Thư, thoải mái không?”

Vân Thư không trả lời, chỉ càng nũng nịu khóc.

“Không phải ở đây? Vậy anh đổi chỗ khác." Người đàn ông được nước lấn tới, làm loạn giữa chân cô, ngón tay anh nhéo chỗ thịt nhô lên, chơi đùa viên thịt nhỏ, thậm chí còn thăm dò thử xem hoa huyệt của cô có chứa được thêm một ngón tay nữa không.

Một người mới như Vân Thự sao chịu được, ngay sau đó cô đã hét lên cao trào.

Chưa kịp lấy lại hơi thở, người đàn ông đã kéo chân cô lên, đè mạnh lên bầu ngực cô.

“Thoải mái? Giờ đến lượt anh.”

Vừa dứt lời, người đàn ông chợt rút côn ŧᏂịŧ ra, chỉ để lại qυყ đầυ, rồi cắm vào thật mạnh, lực mạnh cộng thêm quán tính làm côn ŧᏂịŧ cắm vào vừa mạnh vừa sâu, hai viên trứng nặng trĩu nặng nề đập vào cái mông nhỏ trắng nõn, tạo ra một mảng đỏ.

Vân Thư vừa hét lên đã bị lần thúc mạnh thứ hai của Phó Nhiên đánh úp, làm tiếng hát của cô vỡ vụn.

Xử nam lớn tuổi phá thân, nếu không phải bắn luôn trong giây đầu tiên thì chính là mạnh mẽ mãnh liệt, rõ ràng là Phó Nhiên thuộc về sau.

Anh không cần kỹ năng gì, hay phải là nói anh không biết một kỹ năng nào, chỉ đè lên Vân Thư mà cắm vào rút ra vừa nhanh vừa mạnh, mỗi lần anh cắm vào đều dùng sức như lần cắm cuối cùng vậy, anh làm Vân Thư thở hổn hển, sau vài lần đã khiến cả người cô như vỡ thành từng mảnh.

“Thư Thư, em thật giỏi... a... thật sự rất tuyệt... Quá sướиɠ...”

Người đàn ông sướиɠ đến nỗi nói ra những lời vô nghĩa, hôn lung tung lên khuôn mặt nóng bỏng ẩm ướt của cô.

Còn Vân Thư, trước mắt cô trắng xóa, hoàn toàn không biết mình đang sướиɠ hay đau, chỉ biết bám thật chặt vào tay của người đàn ông, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nhưng người đàn ông cũng không phải cọng rơm cứu mạng của cô, mà là người đẩy cô xuống vực thẳm của du͙© vọиɠ.

"A---"

"Ưʍ..."

Vân Thư lại cao trào một lần nữa, hoa huyệt xoắn chặt, người đàn ông cũng theo đó mà bắn ra.