Mấy đôi giày cao gót mới có vẻ không phù hợp lắm.
Vừa bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, chân vô tình bước vào rãnh nước.
Mắt cá chân của cô bị đau và suýt bị ngã xuống.
Không có chuyện gì, cô thân thủ tốt.
Tia chớp và đá lửa, những cánh tay khẳng khiu như cành khô vươn ra.
Chà, tay cũng bị gãy rồi...
Với tư cách là một động vật xã hội đủ tư cách vừa trúng tuyển kỳ thực tập, Lý Tiểu Nhã biết sự thật rằng vết thương nhẹ không thể ra tiền tuyến, vì vậy cô nghiến răng và đến công ty.
Thậm chí còn mở cuộc họp thường xuyên.
Vừa trở lại nơi làm việc, cô cảm thấy mình không ổn, cổ tay sưng như bánh mì, mắt cá chân đau nhức, mồ hôi đầm đìa.
Quản lí chi nhánh là một người đàn ông cẩn thận và ấm áp, anh đã nhận thấy sự bất thường của cô trong giờ giảng nên đã chở cô đến bệnh viện.
Cô khám và chụp X-quang, xương mắt cá chân bị gãy nhẹ, phần mềm cổ tay bị giập nặng, có hiện tượng phù nề rõ ràng.
Khi hỏi về tình trạng của cô, bác sĩ nam chỉnh hình biết được cô đã đến công ty sau khi bị thương ở ga tàu điện ngầm, không khỏi kìm lòng mà nhìn người nhân viên tận tụy
Cô giơ ngón tay cái lên, thiếu điều gọi một tiếng anh trai.
Mắt cá chân được bó bột bằng thạch cao, cánh tay quàng qua cổ và còn được trang bị một chiếc nạng sắt.
Theo lời khuyên của bác sĩ, cô phải nghỉ ngơi từ bốn đến sáu tuần.
“Tiểu Nhã, theo quy định, bị thương khi đang đi đến chỗ làm cũng coi như là tai nạn lao động.”
Lý Tiểu Nhã ngồi ở ghế phụ nghe được những lời này của giám đốc nhất thời đã vô cùng xúc động, cho rằng đây là đãi ngộ của nhân viên bình thường, nó cũng quá tốt đi!
“Có điều, công ty của chúng tôi không có tiền lệ như vậy. Cá nhân tôi đề nghị cô nên tự thanh toán chi phí y tế. Tôi sẽ giúp cô phê duyệt chi phí y tế trong một tháng, nếu không đủ, tôi sẽ tranh thủ tận lực giúp cô...”
“Mẹ nó!”
Mặc dù trong lòng phàn nàn nhưng Lý Tiểu Nhã vẫn tràn đầy lòng biết ơn đối với người giám đốc đẹp trai và ấm áp này, cái tên này là một kẻ tốt người nhưng xấu bụng, là một kiểu người...
“Tiểu Nhã, cô ở một mình sao? Bạn trai cô đâu?”
Người giám đốc đẹp trai nhìn quanh căn hộ nhỏ và hỏi.
“Báo cáo giám đốc, tôi không có bạn trai, vừa mới chia tay xong!”
Lý Tiểu Nhã nói lải nhải chọc cho khóe miệng của anh hơi cong lên.
“Ấy, cái này không được, phải tìm một người chăm sóc cô nha?”
“Đúng đúng đúng, anh có thể ở lại chăm sóc tôi không, anh giám đốc đẹp trai!?”
Đây là nỗi lòng của Lý Tiểu Nhã, nhưng cô không dám nói ra, cô sợ cái chân còn lại của mình cũng sẽ bị gãy, anh giám đốc đẹp trai đã có gia đình!!!
“Được rồi, tôi biết rồi, giám đốc yên tâm đi.”
Người giám đốc đẹp trai gật đầu, xoay người rời đi, lúc đóng cửa lại lộ ra một ánh mắt mơ hồ không rõ ràng
Mọi giắc rối ở nơi làm việc về cơ bản đều bắt đầu từ giao tiếp bằng mắt.
Ngồi trên sô pha, cầm điện thoại lên lướt qua màn hình, những cái tên hiện lên trước mắt cô.
Những gì cô vừa nói với giám đốc đẹp trai cũng là sự thật, đúng là cô vừa chia tay bạn trai không lâu, hơn nữa lý do cũng rất cẩu huyết.
Sau khi Lý Tiểu Nhã giật lấy chiếc túi, cả hai chia tay trong hòa bình. Cô không có làm cái gì, cũng không có gây sự, Lý Tiểu Nhã không phải nữ bồ tát nhu nhược, mấu chốt là...
Cho dù có là chuyện nhỏ thì cũng là cô làm ra chuyện có lỗi!
Ba tháng trước, bạn trai từ trường thể thao mà cô hẹn hò thời đại học đã đến thành phố để cùng cô ôn chuyện cũ, tên khốn học thể thao trước đây bây giờ đã là vận động viên đua xe đạp ở tỉnh lẻ. Trước khi đi, Lý Tiểu Nhã đã nhiều lần nhắc nhở bản thân đã có bạn trai, vì vậy cô phải bình tĩnh như nước.
Cô đã kiểm soát được trái tim của mình, nhưng cô không thể kiểm soát được hoa huyệt của mình, xin hỏi trên đời có cô gái si tình nào có thể từ chối một người bạn trai cũ là vận động viên có cơ bụng to không?!
Thật là ác liệt, ở trên người cô trà đạp cả đêm, thể lực dồi dào cùng với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô sung sướиɠ đến bay lên!
Sổ địa chỉ của hai ba trăm người đã được vẽ từ đầu đến cuối, có rất nhiều ứng cử viên, nhưng sau khi cân nhắc rất nhiều vẫn là không liên lạc với đối phương, mọi người đều là bạn cùng trang lứa. Tất tả đều bận công việc, làm sao dám để người khác đến chăm sóc mình.
Cuối cùng, cô chỉ có thể gọi người đàn ông gọi mình là bảo bối và sẽ không bao giờ từ chối cô.
“A? Phục vụ cô? Không! Tạm biệt!”
“Tít tít···”
“Cha thối!”
Lý Tiểu Nhã nghiến răng và ném điện thoại xuống ghế sô pha.
Trên thực tế, người đầu tiên cô nghĩ đến là cha mình, nhưng cô cảm thấy xấu hổ...
Mặc dù sống cùng thành phố với cha nhưng cô đã không gặp ông gần nửa năm rồi, những lúc không bận công việc cô thường dành thời gian cho bạn trai, bạn bè, bạn và bản thân. Mỗi khi bố cô gọi điện vào cuối tuần, cô sẽ bày ra đủ loại lý do, và tất nhiên cha của cô sẽ bực bội như mẹ góa con côi.
Bây giờ tìm người hầu hạ mình đã khó, giờ dùng người ít khi nói chuyện cũng hơi nghi ngờ...
Không đến một giờ, liền có tiếng gõ cửa, Lý Tiểu Nhã vừa nghe tiếng gõ cửa lớn, liền biết ngoài cửa nhất định có người tự xưng là người đàn ông đại bàng của đồng cỏ, cha của cô - Lý Hồng Đồ.
Cô nói đây là một người đàn ông nhất định sẽ không từ chối cô, trên đời này cô chỉ có niềm tin vào một người đàn ông như vậy.
Chống nạng, cô loạng choạng đi ra mở cửa, quả nhiên ngoài cửa có một người đàn ông cao lớn cường tráng như một tòa tháp sắt.
Đường cắt crop gọn gàng, chuẩn "Colombia" cho đàn ông trung niên. Nhìn thấy bộ dáng khổ sở của con gái, trên khuôn mặt to lớn kiên nghị của Lý Hồng Đồ lộ ra một nụ cười vô cùng ác ý, giống như một chàng trai mới lớn vậy.
“Ha ha, bảo bối, con thật sự thành cái nạng sắt rồi!”
Bề ngoài, trái tim và cơ thể đều vô cùng rắn chắc như Transformer, nhưng một hồi cô lại thấy cho của mình đã biến trở lại thành một cô gái mỏng manh, mũi mỏi, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trong hốc mắt.
“Con gái của cha bị tàn phế mà cha còn cười!”
Lý Hồng Đồ cao 1m87, có lòng bàn tay to bằng chiếc quạt cói, dùng ngón tay cái cứng rắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái để lau nước mắt.
Phần dưới bị chà xát, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong lời nói vẫn có nét đau khổ.
“Nhìn xem, một cô gái hai mươi mấy tuổi còn đang khóc, bảo bối, đừng khóc, cha có ở đây, cha ở đây rồi không cần sợ gì hết?”
Lý Hồng Đồ vạm vỡ hai tay ôm ngang 1m7, Lý Tiểu Nhã nặng hơn 100 kg sải bước vào phòng như đi chơi.
Cô bị cha từ chối điện thoại, vừa rồi còn bị ông cười nhạo, cô biết là ông trêu mình nhưng cô vẫn tức giận, nắm chặt tay hướng về phía cha. Ngực của người cha bị đấm hai cái, như thể đang đánh vào tường.
Lý Hồng Đồ nhận được hai cú đánh nhỏ từ con gái mình, liền phát ra một tiếng cười sảng khoái đến chấn động màng nhĩ.
“Ai, sao cha bế con vào nhà vệ sinh, phòng ngủ ở đằng kia!”
“Dừng lại, chúng ta trở lại đi, con muốn đi vệ sinh.”
Hưởng thụ cái ôm của công chúa đã xa cách hơn mười năm, trên mặt Lý Tiểu Nhã hiện lên một nụ cười ngọt ngào, trong lòng cảm thấy xúc động.
“Cảm giác thật tốt, thật chân thật khi có cha ở bên!”