Tây Vực Hoàng Kim thành.
Lúc này Thái cùng Tô Tuyết đang tản bộ trên con phố tấp nập tu sĩ qua lại nhưng mà gương mặt hắn ảo não phiền muộn không dứt tùy ý Tô Tuyết lôi kéo đi qua gian hàng này tới gian hàng khác hắn như con khôi lỗi.
Tô Tuyết cũng nhận ra điều này từ ngày rời khỏi Đông Vực 8 ngày này hắn đều một mặt sa sút tinh thần mới đầu nàng còn tưởng là bình thường nhưng dần nàng cũng lo lắng rốt cuộc tên này bị gì.
Nàng lung lây tay hắn khi hắn đang thất thần.
“Phu quân, phu quân?”
“Hả có chuyện gì lão bà?.” Thái nghe được thì hoàn hồn hỏi.
Tô Tuyết nghi ngờ đi một vòng đánh giá hắn rồi hỏi có chút không vui.
“Nè, chàng có việc gì mà ảo não vậy nha đi với thϊếp bộ không vui? Nhớ các tỷ tỷ sao.”
Thái nhìn nàng lắc đầu nói.
“Không phải không vui mà là vui không nổi, cũng không do lão bà hay tỷ muội nàng mà là do nguyên nhân khác.”
Tô Tuyết nghi kỵ nếu không phải chuyện này thì chuyện gì nên hỏi lại.
“Nguyên nhân khác? Vậy rốt cục là chuyện gì để lão công phải ảo não như này sẻ không tốt cho việc tu luyện đâu! Mau nói thϊếp nghe xem chừng có thể giúp được.”
Thái lại nhìn nàng rồi thở dài lắc đầu ra vẻ thần bí tăng nhanh cước bộ hắn muốn dấy lên sự hiếu thắng muốn biết bằng được của nàng hắn nghĩ chuyện này phải nói cho nàng biết không thể giấu điếm được lâu.
Lại nói 8 ngày trước…
Nghe nàng nói vậy Thái hơi xụ mặt bóp lấy con bạch thỏ trong tay phát lực nhéo mạnh.
“Thê tử nàng sao lại vội đuổi phu quân như vậy có phải ăn xong định lau mép?”
“Á… Không có…” Âu Dương Vân Vận lắc đầu ré lên một tiếng đẩy tay hắn đang giày vò nhũ đầu mình ra.
“Vậy sao nàng đuổi vi phu đi còn lâu trời mới sáng, làm thêm vài lần nha?.” Thái thị uy nhấp tới dươиɠ ѵậŧ cứng rắn còn ngập sâu ái dịch trong âʍ ɦộ nàng.
“Ưm… Thϊếp không muốn… Chàng làm thϊếp đau chết rồi… nhìn thử xem nó sưng đỏ lên rồi…” Nàng oán hận trừng mắt hắn. Đẩy hắn ra muốn đứng lên nhưng không nhấc nổi chút khí lực lại ngã vào ngực hắn, ấy vậy mà không biết vô tình hay hữu ý một tiếng “Ọc” rõ ràng âʍ ɦộ ẩm ướt lại nuốt nhục bổng vào tận gốc.
“Á…” Âu Dương Vân Vận nhịn không được lại yêu kiều hô lên.
“Thấy chưa tiểu muội của nàng cũng không muốn rời xa vi phu vậy nàng vội cái gì?.” Thái ôm eo nàng xốc nảy như ôm hài tử trong lòng hai tay thuần thục nhấc lên hạ xuống theo đó dươиɠ ѵậŧ ra vào điều đặng trong âʍ ɦộ màu mỡ kia.
Họ lại một trận giao hoan kịch liệt nói những lời ái muội kí©ɧ ŧìиɧ.
Thời gian cũng sớm nhanh trôi qua… Sáng sớm hôm sau Tô Phú trong cơn mê man bừng tĩnh lão vỗ trán mình mấy cái cho thanh tỉnh.
“Haizz chỉ là mộng thật may.” Từ trong mơ gặp ác mộng thấy lão bà của lão bị người khác cưỡиɠ ɠiαи, lão thấy Âu Dương Vân Vận bị một thân ảnh áo đen cường tráng cưỡng bách trước mắt lão, còn lão thì bị bất lợi tiểu đệ đệ không thể ngốc đầu dậy nổi cay đắng nhìn cảnh tượng trên… Thật là ác mộng mà Tô Phú thầm nghĩ.
Nhìn sang bên cạnh trông thấy Âu Dương Vân Vận vẫn còn đang say ngủ Tô Phú mỉm cười thỏa mãn ngắm nhìn vưu vật đang nằm bên cạnh, thế nhưng rất nhanh lão phát hiện ra có chút gì đó không đúng khi quay đầu nhìn cảnh tượng trên giường, có chút hỗn loạn chăn ga cùng sàn đan là một mảng hỗn độn nhăn nhúm lại có chút ẩm ướt, nhìn Âu Dương Vân Vận đang say ngủ bên cạnh cả người trần trụi để lộ ra hai bên bầu vυ' sung mãn, hạ thân hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Tô Phú ngờ vực hướng đến bên người Âu Dương Vân Vận chuyển hướng đến giữa hai chân nàng, quả nhiên âm mao đen láy có chút hỗn loạn, từng sợi hắc mao còn lưu lại chút nước làm cho khu rừng rậm rạp màu đen đó có chút tỏa sáng lấp lánh trước ánh quang sắc bình minh len lỏi từ cửa sổ chiếu vào.
Đúng lúc này Âu Dương Vân Vận lại trở mình, nghiêng người sang một bên mà ngủ, Tô Phú nhìn nàng lăn qua phía mình, để lộ ra phần giường bên dưới mông vừa nằm thật không ngờ lưu lại một vũng nước lớn ở giữa còn có lưu lại một ít chất dịch nhờn màu trắng đυ.c, mà bên dưới bờ mông trắng noãn cho đến tận bắp đùi đều dính nước ướt nhẹp, kinh ngạc nhất là từ trong mép âʍ ѵậŧ khẽ rỉ ra thứ dịch nhờn màu trắng sữa kia chậm rãi chảy xuống tận đùi trắng.
Tô Phú có chút ngẩn ngơ suy nghĩ, tối hôm tuy cùng nàng làʍ t̠ìиɦ qua nhưng kết thúc từ rất sớm kiệt quệ nên ngủ đi…
Huống chi lão có bắn cũng chẳng thể có bản sự xuất nổi nhiều tinh hoa như thế, nhưng sao bây giờ bên dưới của nàng lại hàm chứa nhiều như vậy tϊиɧ ɖϊ©h͙, thậm chí cho đến tận trời sáng mà âʍ ɦộ vẫn chưa khô?
Lúc này Âu Dương Vân Vận cũng đã tỉnh lại, vừa thấy bộ dạng suy tư của Tô Phú, lại vừa thấy trên người mình, mặt nàng có chút đỏ lên, vốn trí tuệ thông minh bất phàm nàng biết ngay suy nghĩ của Tô Phú nên mỉm cười quyến rũ cố bày ra bộ dạng trấn định nhất, trôi chảy nói.
“Lão gia, chàng thật là xấu nha… Người xem, trong lúc ngủ nằm mộng cũng muốn người ta… làm chuyện kia kết quả là lão già mộng du làm người ta đến tận bây giờ… Báo hại người ta cả đêm không thể ngủ ngon giấc nha… Nhưng mà nhân gia không ngờ trong mơ lão gia lại mạnh mẽ như vậy. Ahh lão gia thật là phá hư mà…”
Âu Dương Vân Vận trong lúc nói chuyện trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng trên mặt lại bình tĩnh bày ra một bộ dáng rất tự nhiên khiến cho lão phải suy nghĩ, Tô Phú bán tín bán nghi nhìn nàng nhưng chỉ là hắn thật sư không nhớ nổi chuyện tối ngày hôm qua, chẳng lẽ hắn thật sự bị mộng du rồi điên cuồng cùng nàng làʍ t̠ìиɦ hay sao, hơn nữa dường như rất mãnh liệt nữa sao…
Cuối cùng lão quyết định buông tha bỏ suy nghĩ cho rằng vì cơn ác mộng kia mà mình suy nghĩ nhiều làm sao có kẻ ngang nhiên xâm nhập vào phòng ngủ của Tô gia ngang nhiên cùng lão bà của mình thông da^ʍ được chứ…
“Hảo lão công xin lỗi lão bà… Thôi mau nằm xuống ngủ chút đi… Hề hề lão công là thiên tử trên mọi phương diện đều mạnh mẽ thế nàng mới biết sự lợi hại của Tô Phú ta hắc hắc hắc…” Tô Phú mỉm cười dương dương đắc ý nói.
“Hứ, lão gia thật tự dát vàng lên mặt… Còn đi ra tiễn hiền tế về Tây Vực cũng không thể ngủ tiếp… Hôm nay thϊếp còn có chủ trì Đấu Giá Hội” Âu Dương Vân Vận hừ một tiếng như hờn dỗi như một con méo nhỏ rúc vào ngực lão, thế nhưng trong lòng ngực tim vẫn đập liên hồi… Đêm qua… quả thật là 1 đêm vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng bị hiền tế làm đến chết đi sống lại, hơn nữa làʍ t̠ìиɦ trước mặt trượng phu đang ngủ sát ngay bên cạnh khiến cho nàng càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ và hưng phấn, kỹ thuật trên giường của hắn quả thật thiên hạ vô song hắn dạy thêm cho nàng rất nhiều tư thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ đê mê khiến cho hai chân của nàng đến giờ vẫn còn run rẩy e rằng bước khỏi xuống giường cũng là việc khó khăn với nàng… Nữ nhân đã cùng hắn trải qua cảm giác giường chiếu e rằng cả đời chỉ sợ không thoát khỏi ma trảo của hắn nữa…
Lúc này Thái cùng Tô Tuyết đang đứng trên chiếc Linh Chu sóng vai.
Bên dưới đại môn lại là Tô Phú Âu Dương Vân Vận hơi loạng choạng chân đứng không vững phải ra tiễn hắn Tô Phú cũng không nghi ngờ gì.
“Vậy không làm phiền nhạc mẫu nhạc phụ nữa hiền tế cáo từ có dịp lại đến bái phỏng.” Thái chắp tay khách khí nói.
Liếc nhìn Âu Dương Vân Vận sa vòng tay Tô Phú hắn thật sự như ăn dấm chua rất nặng cố gặng nụ cười mẹ nó thật cay tự nhiên va vào thiết bản giờ muốn đập chậu cướp hoa cũng là tự tìm đường chết.
Tô Phú cùng Âu Dương Vân Vận gật đầu chỉ là ánh mắt nàng trong theo hắn không nỡ nhưng lập tức biến mất trở lại tươi cười.
Nhưng làm sao thoát được Xuyên Thấu Chi Nhãn hắn vẫn hoạt động nghĩ đến sau này không biết bao giờ mới gặp được vị nhạc mẫu thành thục này thiệt làm hắn không nỡ hai người chỉ như bèo nước gặp nhau rất khó quấy một chỗ cho nàng danh phận, nhưng ai nói không thể, không gặp nhau để tán gẫu bàn luận nhân sinh được chứ.
Thái nghĩ đến đây liền truyền âm cho nàng.
“Nương tử!”
Âu Dương Vân Vận đang giặn dò Tô Tuyết thì thức hải bỗng nhiên có tiếng nam nhân vang lên khiến trong tim nàng run lên vội đảo mắt qua nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình nàng vội né tránh nhìn sang cạnh Tô Phú thở phào khi thấy lão không quan tâm là mấy.
Nhưng nhịn không được nàng cất lời truyền âm lại.
“Có việc gì! Đừng gọi bậy nếu để nhạc phụ ngươi bắt được manh mối thì chết!.”
Thái thâm tình truyền âm nói
“Ai, nương tử à! Nàng còn biết sợ? Nếu phu quân ta rời đi sẽ rất nhớ nàng còn nhớ cả tiểu muội dễ thương kia của nương tử thì phải làm sao?.”
Âu Dương Vân Vận đỏ mặt tên này không đúng đắn gì lời như vậy cũng nói được.
“Hừ, thì đến đây ta sẽ dâng tiểu muội cho ngươi chơi được chưa!?”
Thái nghe vậy cười da^ʍ hắc hắc.
“Được nương tử đã hứa phải tuân thủ phu quân tùy thời sẽ quan lâm, à còn nữa nếu có cô đơn tịch mịch đến tìm phu quân, tại Hoàng Kim Thành Tây Vực toạ lạc Quang Minh tông hoang nghênh lão bà đến bái phỏng”
“Chết tiệt người ta mới không đi tìm tiểu tử ngươi. Cút đi!” Âu Dương Vân Vận oán hận trừng mắt hắn mắng. Nghe không lọt tai nổi cái gì mà cô đơn tịch mịch chứ thật là.
Nhưng tâm tình lại vui vẻ như thiếu nữ hoài xuân vừa biết yêu nàng âm thầm ghi nhớ rồi hai người không trao đổi nữa cắt đứt truyền âm.
“Hai đứa nhỏ này trên đường đi chiếu cố nhau cho tốt. Nhất là hiền tế ngươi, các thế lực lớn đang ra sức săn lùng tìm nhân thần bí diệt Thủy Long tộc…” Tô Phú thận trọng nhắc nhở nói.
Chuyện Thủy Long tộc bị diệt cùng thập lục thế lực sớm đã lan truyền trải rộng ra các lãnh địa lân cận kinh động không nhỏ tới Đông Vực chủ đề mà bọn họ bàn tán nhiều nhất là ai dám diệt Thủy Long tộc một nhánh quân của Chân Long còn các thập lục thế lực lại như bốc hơi vậy không thấy tung tích đâu.
“Được hiền tế sẽ cẩn thận vậy không nhiều lời nữa hiền tế xin đi trước.” Thái gật đầu nói rồi nhìn sang Âu Dương Vân Vận nháy mắt. Nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của nàng hắn cười ha hả quay người.
“Mụ mụ cùng phụ thân khoẻ nhi nữ đi đây.”
Tô Tuyết vẫy tay chào hai người.
Thái phất tay cho Linh Chu lao vυ't rời đi khỏi Vạn Bảo Hội.
Trong theo chiếc Linh Chu kia biến mất khỏi tầm mắt nàng thất thần lẩm bẩm.
“Đi rồi sao? Không biết bao lâu mới cùng lang quân tương phùng.”
“Này mau vào chủ trì Đấu Giá Hội đi lão bà ngẩn ngơ cái gì.” Tô Phú đang đi vào lại quay đầu kêu lên.
Nghe tiếng Tô Phú bây giờ khiến nàng hơi phản cảm hơi gắt gỏng đáp trả.
“Được vào ngay đây, làm gì gấp lão già.”
Tô Phú mảy may cũng không nhận ra vì lão thấy bình thường vì nàng rất hay gọi như thế tâm tình nàng độc lạ Đông Vực có thể nói là bà chằn lửa lúc nóng lúc lạnh.
Thái sau khi bị đuổi đi thì chui vào khuê phòng cho Linh Chu tự di chuyển tổ ấm với lão bà Tô Tuyết cho nàng gối đầu lên tay mình hắn thì trằng trọc suy nghĩ đối sách nên thu hay không thu, vì hắn thấy nàng bên cạnh Tô Phú như phim anime nhật bổn mấy thằng bụng phệ cưỡng bức nữ dân lành nghĩ đến đây hắn không khỏi sởn gai óc.
“Ây nha khó quá nên thu nhạc mẫu hay không đây”
Đúng lúc này có thanh âm lâu rồi hắn đã không nghe khiến hắn vừa vui vừa mâu thuẫn.
Phát động nhiệm vụ: “Thu Nhạc Mẫu”
Phần thưởng: Nhị Linh Căn Quả ngẫu nhiên
Thất Bại: Mất 18cm tiểu đệ!
Thời gian hoàn thành: Trong 2 năm
Con mẹ nó! Thái nghe nhịn không được thô tục chửi một tiếng. Đúng lúc quá ha sớm không ra muộn không tới đến lúc rời đi thì lại tìm đến.
Thái bừng tỉnh nhìn cái bản chú thích cái quần què gì? mất 18cm hắn chỉ có 28 mà mất bà nó 18 còn bằng một lóng tay à?
Đồng thời Thái như có điều suy nghĩ đã lâu rồi hệ thống chưa đề ra nhiệm vụ mà mỗi lần phát ra thì tất có ẩn tình sâu xa liên hệ dây dưa rễ má, vì các nữ nhân của hắn chẳng hạn như mẫu thân lúc đầu vậy số phận bi ai.
Nghĩ tới đây hắn liền hỏi.
“Thu Thủy chuyện này hệ thống có tính toán rồi đúng không?”
Thu Thủy hiện hữu trước mặt hắn cười nói.
“Thiếu chủ cũng dần thông minh đấy, nhưng chả liên quan đó là do hệ thống tự đề ra.”
Thái mặt xám xịt lại cái gì mà dần thông minh bộ nàng thấy hắn ngu?.
“Haizz việc này đúng là vấn đề nan giải chắc chỉ có thể buông tha 18cm sao đi tìm thứ linh thảo đó chẳng phải là khôi phục được rồi sao?.” Thái thở dài ra vẻ không quan tâm dù bên nào hắn cũng không nỡ đắc tội.
Nhưng Thu Thủy lại dội một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt liền thay đổi chủ ý của hắn.
“Nào có dễ vậy, nếu không hoàn thành tốt nhiệm vụ hệ thống đưa ra, vĩnh viễn không thể vãn hồi kích thước.”
Thái nghe mà nhảy dựng kịch liệt la ó phản đối đây là bức hắn đến tử lộ đây là đắc tội Vạn Bảo Hội hai bên trở mặc thành thù đấy Thu Thủy, muội muốn chơi ta đào hố cho ta nhảy vào? Nhưng Thu Thủy vẫn thờ ơ nói một câu lặp lại, hắn lắc đầu vậy đành phải đắc tội Tô bá phụ rồi!.
Tìm kiếm thời gian bồi dưỡng tình cảm với nàng xem có thành việc hay không rồi hẳng tính tới đường đi tiếp theo hắn nghĩ lay chuyển được phương tâm của nàng để nàng nguyện ý hoàn hôn đi cùng hắn rời bỏ Tô Phú vì kết đạo lữ cũng chỉ lợi dụng nhau họ vì cái ích lợi trước mắt chứ rất ít người yêu nhau bằng tấm chân tình hi sinh hết thảy vì nhau bọn họ xem vương đạo là nhất, có thực lực thì muốn bao nhiêu nữ nhân không được. Nhưng còn việc sinh con đẻ cái thì cũng phải có tình cảm mới vào phương diện đó hoặc là bị gia tộc bức ép thành hôn chính trị phải có người nối dỗi hương tộc.
Ây da thật khó vả lại mình cũng không biết nàng có suy nghĩ gì? Có muốn đi cùng mình hay là mình tự đa tình dù gì thoạt nhìn hai người tình cảm cũng không phải là quá xấu chỉ là phương diện đó của bá phụ không được.
2 năm sao? Cùng với lúc Chân Long tộc muốn phát động chiến tranh đại quy mô tất quy tụ quần hùng thế mạnh từ các Vực thay chân nhau kéo đến tham gia hoặc xem náo nhiệt, vì nếu để Chân Long tộc thành công thâu tóm đồng nghĩa bọn hắn sẽ không còn cơ hội bá chủ đại lục này, ai nguyện ý tộc mình lép vế mãi làm nô ɭệ cho người khác sai khiến. Có cách nào không nhỉ hay cưỡng ép đem nàng vào Cửu Tinh Giới Chỉ hắn thật sự không yên tâm, sợ nàng ở đây sẽ chịu thiệt, khi phát sinh quan hệ với nàng vả lại hắn thật sự yêu nàng rất nhiều chỉ sau lần đó hắn mê người nhạc mẫu này hơn điếu đổ.
Hắn nghĩ nếu đến vạn bất đắc dĩ nàng không đi cùng hắn sẽ dùng khổ nhục kế cưỡng ép nàng, nguyện ý thì mang đi, không nguyện ý cũng mang đi, thà để nàng hận hắn chứ không thể để nàng ở đây được đã có sắc đảm phải có bản lĩnh đập chậu cướp hoa luôn ừm! Cùng lắm là chạy bo thôi sợ deos gì dăm ba cái Vạn Bảo Hội.
Thái vắt tay lên trán suy nghĩ thôi tạm thời khải hoàn Tây Vực đi thời gian còn dài, tìm kiếm hai lão bà đang lưu lạc ngoài kia đã, hắn cảm giác hơi bất an không biết xuất phát từ đâu nhưng linh tính mách bảo cho hắn một trong hai người xảy ra chuyện.
Đang thẫn thờ suy nghĩ lúc này Thu Thủy cất tiếng trong veo như chuông đồng lên.
“Thiếu chủ hình như quên thứ đó rồi…”
Thu Thủy thấy hắn suy nghĩ ngu ngơ nàng đưa ra gợi ý lại nói.
“Công pháp tầng thứ 3 chỉ cần tấn thăng nó sẽ giúp thiếu chủ tăng hảo cảm với nàng. Còn một thứ nữa có thể giúp không cần phải gϊếŧ người đó là Đoạt Ức Đan”
“Đoạt Ức Đan lại là thứ đồ?.” Thái trơ mặt ra không hiểu gì.
Thu Thủy đắng đo suy nghĩ vuốt cái nắm tóc búi tròn như bánh bao của mình rồi giảng giải.
“Nâng cấp tầng thứ 3 công pháp hiện tại đã đủ yêu cầu 10/16 muội nghĩ nó có thể giúp thiếu chủ đôi chút tận 2 năm thì phải xem bản sự của thiếu chủ có bắt được phương tâm nàng không. Còn về Đoạt Ức Đan đơn giản là đoạt đoạn ký ức của nguời khác nhưng không gây ảnh hưởng tới người đó! Có thể tùy ý cắt đoạn thời gian ký ức trước 500 năm, ví dụ một thước phim thiếu chủ chỉ cần kéo dài đến đoạn phim cần cắt, khi cắt đi là nó sẽ biến mất mãi mãi trong đoạn ký ức của người phục dụng Đoạt Ức Đan.”
“Hảo hảo đây mới là thần đan.”
Thái gật đầu cũng kinh hỉ nói 3 lần hảo, vậy thì việc này dễ hơn rồi đúng là hắn quên bén tầng thứ 3 công pháp, rồi hạ lệnh cho Thu Thủy nàng đi tấn thăng tầng 3 công pháp Âm Dương Ngự Sắc Dục đúng là mệnh căn của hắn đa số lão bà hắn, dù bị cưỡng bách lâu dần oán hận với hắn tan đi rồi yêu hắn.
Vả lại hắn nghĩ bá phụ cũng không phải ác nhân gì chỉ là kinh doanh hơi gian thương thôi cũng không có gì to tác, hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì nên cứ dùng Đoạt Ức Đan đi, đem vị nhạc mẫu bắt vào tay phỏng chừng dễ hơn.
Hắn cũng tò mò muốn biết sau khi tấng thăng thứ này sẽ lại đem đến cho hắn kinh hỉ gì?.