Sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang uốn khúc, phía trước chính là đại sảnh lộng lẫy xa hoa, trong phòng tràn ngập hương hoa thanh nhã, giống như trà xanh mùa hè, thấm vào ruột gan. Giai nhân đủ loại lại càng như trăm hoa đua nở, nhất thời một mảnh muôn hồng nghìn tía.
Lúc này, dưới đài đầu người chen chúc, nhưng không có lấy một chút tạp thanh, mỗi người đều ngưng thần nín thở, chờ Mộng Điệp tiên tử trong truyền thuyết tiến vào.
Truyền thuyết nói rằng, Mộng Điệp tiên tử xinh đẹp mỹ miều, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành.
Truyền thuyết nói rằng,cầm kĩ của Mộng Điệp tiên tử là có một không hai, âm sắc vô song, trong thiên hạ không một ai có thể sánh bằng.
Truyền thuyết lại nói rằng, Mộng Điệp tiên tử như đến từ cõi tiên, chỉ xuất hiện tại Túy Tình Lâu vào mỗi đêm ngày mười lăm trăng tròn hàng tháng, sau khi đánh xong một khúc đàn sẽ lại nhẹ nhàng rời đi.
Thế nhưng, cơ hồ chưa có một ai được nhìn thấy diện mạo thật của Mộng Điệp tiên tử, bởi mỗi lần xuất hiện nàng đều đeo khăn sa che mặt, dung nhan như ẩn như hiện, thần bí u nhiên. Nhưng là càng thần bí, thì càng có nhiều người bị mê hoặc, càng nhiều người theo đuổi, ngưỡng mộ, trầm luân.
Đây là tính cách của con người, mà Tô Tất đã sớm hiểu rõ điều này, nắm chặt điểm này trong tay rồi từ từ lợi dụng.
Trăng sáng bao phủ bóng đêm âm u tĩnh mịch.
Mộng Điệp tiên tử ôm cầm, tựa như bước trên ánh trăng mà đến, quần lụa mỏng trắng như tuyết uốn lượn, nơi nàng đi qua, giống như có một làn gió nhẹ khoan khoái thổi đến. Cánh hoa anh đào nhẹ nhàng bay xuống, trong suốt mà lại tinh tế như tuyết trắng.
Hoa đào rực rỡ, toàn bộ đại sảnh nhất thời tràn ngập cánh hoa nhẹ bay.
Dưới đài lập tức náo động xôn xao, trên mặt mỗi người hiện rõ vẻ vui mừng khôn xiết, ánh mắt điên cuồng kia chỉ khi fan nhìn thấy thần tượng mới có.
Tiếng đàn nhàn nhạt khoan thai, thanh âm róc rách như nước chảy, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, tiếng đàn lại thêm một phần uyển chuyển ngân vang,
Cầm đặt trước mặt, nàng bộ dáng xuất thần, nhỏ nhắn yếu ớt, thanh nhã phiêu dật, mày liễu rủ xuống, vỗ về đàn cổ, mười ngón ngón tay nhẹ nhàng nhảy múa trên dây đàn.Nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe, phảng phất như có thể nhìn thấy núi cao sừng sững, nước chảy mây trôi, thu thủy thiên trường, tuyết phủ bình nguyên, thiên nhiên hùng vĩ, mỗi một nốt nhạc như linh châu gột rửa tâm hồn, giống như đứng giữa tia nắng ban mai. Trăng thanh gió mát, tri âm tri kỷ, trời đất mênh mông…. Trong lòng không còn đυ.c khí, tâm hồn không nhiễm một mảnh bụi trần….
Khúc ca kết thúc, Tô Tất lãnh đạm đứng lên, mà lúc này, người ở dưới đài vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí nàng tạo nên.
Chỉ có Vệ Lăng Phong, cặp mắt kia giống như trời đêm mênh mông, gắt gao nhìn vào thân ảnh linh hoạt của Tô Tất, giống như chim ưng nhìn thấy con mồi, điên cuồng khát máu.
Chỉ có điều, ở dưới ánh mắt sâu thẳm của hắn, Tô Tất vẫn ung dung bình tĩnh, hướng dưới đài khom lưng chào rồi rời đi.
«Mộng Điệp tiên tử?» Vệ Lăng Phong chậm rãi đứng lên, cao ngạo tuấn mỹ như hạc trong bầy gà, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Tất: «Có thể cùng bổn vương uống một chén rượu hay không?»
«Nhị đệ… Ngươi không được mạo phạm Mộng Điệp tiên tử!» Mấy năm qua, còn chưa có một ai dám vô lễ với Mộng Điệp tiên tử. Nam tử âm nhu mặc quần áo hoa lệ đứng bên cạnh giơ tay kéo Vệ Lăng Phong, thế nhưng lại bị Vệ Lăng Phong bất động thanh sắc mà giãy ra, hắn tức đến nghiến răng trợn mắt. Không khó để nhận ra, người này là Thái tử Đông Vân quốc, Vệ Lăng Nguyên.
Vệ Lăng Phong là đang thử thăm dò, hay đang cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ? Tô Tất nhất thời không đoán ra, điều duy nhất có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không có ý tốt.
Tô Tất cười nhạt. Chỉ cần nàng mở miệng nói chuyện, với sự nhạy bén cùng cơ trí của Ninh vương, tuyệt tối có thể từ hoài nghi biến thành khẳng định, như vậy thân phận của nàng nhất định sẽ bại lộ, vì vậy nàng lựa chọn thờ ơ không nói. Ở trước mặt hắn, những con bài chưa lật của nàng không còn lại bao nhiêu, nàng lại không muốn bị vạch trần.
Tất cả mọi người đều biết Mộng Điệp tiên tử có tâm kết bạn thiên hạ tri âm, nhưng lại vô tình với hoàng thất quý tộc, nàng ngay cả Thái tử cũng không cho một sắc mặt hòa nhã, huống chi là Ninh vương? Nhưng Ninh vương đúng là tài năng xuất chúng, là niềm tự hào của Đông Vân quốc, Mộng Điệp tiên tử ngay cả mặt mũi hắn cũng không nể, như vậy trong thiên hạ còn có người nào có thể lọt vào mắt của nàng?
Đôi mắt đen sẫm nhợt nhạt như hắc diệu thạch của Vệ Lăng Phong sáng lên, lộ ra sự ngạo nghễ vốn có, hắn cũng không quên «hảo tâm» mà đặc biết nhấn mạnh: «Mộng Điệp cô nương, lẽ nào ngươi không nhận ra bổn vương sao? Ngày đó ở Tô….»
Tô Tất chậm rãi nhếch khóe môi, đôi mắt rất sáng nhưng bên trong lại ẩn chứa sự âm trầm, lãnh khốc, hiện lên vẻ cảnh cáo, Vệ Lăng Phong quả nhiên như mong muốn mà câm miệng, Thế nhưng sự hứng thú trong mắt hắn lại càng đậm hơn.
«Ninh vương muốn cùng Mộng Điệp uống một ly, việc này cũng không khó. Chẳng quá nếu chỉ vì một mình ngài mà phá lệ, sợ là có chút khó khăn.»
«Mộng Điệp cô nương phải như thế nào mới bằng lòng cùng bổn vương uống một ly?» Cho dù là nàng cố tình thay đổi, hắn vẫn có thể nhận ra thanh âm quen thuộc của nàng. Lúc này, Vệ Lăng Phong đã nắm chắc bảy phần.
«Mộng Điệp cùng Vương gia đánh cược một ván thì thế nào? Nếu như Mộng Điệp thua, không chỉ nguyện cùng Vương gia uống một ly, hơn nữa sẽ lập tức tháo khăn che mặt xuống, cùng mọi người uống rượu.»
Tháo khăn che mặt, còn cùng mọi người uống rượu?
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức ồ lên, đều đắm chìm vào sự hưng phấn cực độ.
Mộng Điệp cô nương thần bí khó lường, trời mới biết có bao nhiêu người muốn nhìn mặt nàng mà không được, còn từng có người trả vạn lượng hoàng kim chỉ để nhìn được khuôn mặt thật của Mộng Điệp cô nương, thế nhưng nàng không chút do dự từ chối, hiện tại, nàng lại cùng Ninh vương đánh cược, thua sẽ tháo khăn che mặt xuống!
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chốc trở nên điên cuồng, sôi trào, nóng rực mà trước nay chưa từng có.
Khóe miệng Tô Tất ẩn chứa sự lãnh đạm, ánh mắt kiên định không đổi: «Vương gia có dám cùng Mộng Điệp đánh cuộc không?»
Vệ Lăng Phong đi tới trước mặt Tô Tất, nghiêng người về phía trước, chóp mũi gần như chạm vào nhau, ánh mắt gắt gao nhìn vào đối phương, khăn sa theo gió bay lên, lộ ra dung mạo tuyệt mỹ được giấu ở phía dưới.
«Nếu Mộng Điệp cô nương đã đặt cược lớn như vậy, bổn vương nếu như cự tuyệt, chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ nam nhân trong thiên hạ sao?» Vệ Lăng Phong từ đầu đến cuối đều ngẩng đầu nhàn nhạt cười, đôi mắt nheo lại, «Nói đi, Mộng Điệp cô nương tính toán như thế nào?»
Đối với tiểu nha đầu này, hắn thật sự là càng ngày càng cảm thấy hứng thú, quả thực có chút lưu luyến không muốn buông tay, nhịn không được muốn vạch trần bộ mặt thần bí của nàng, phá vỡ bộ dáng ung dung bình tĩnh của nàng, đem sự kinh ngạc sửng sốt của nàng thu hết vào đáy mắt.
Ánh mắt Tô Tất lướt qua phía dưới đài, cười nhạt nói: «Nếu mọi người tới Túy Tình Lâu là để mua vui, vậy không bằng đổ xúc xắc đi, một ván quyết định thắng thua, thế nào?»
Người đến Túy Tình Lâu mua vui, hơn phân nửa thường xuyên ra vào sòng bạc, đối với xúc xắc có sự đam mê cuồng nhiệt.
Bọn họ thấy Tô Tất đánh cược vậy mà cũng nghĩ đến bọn họ, đều khen ngợi nàng là người phong nhã, không bị trói buộc bởi thế tục giáo lý, quả thực là đem Mộng Điệp tiên tử ca ngợi lên tận trời.
Bất quá, trong lòng bọn họ là có tính toán khác, một số ít khác lại âm thầm vui mừng. Bởi mọi người, tính cả Ninh vương, không một ai cho rằng Mộng Điệp tiên tử sẽ thắng. Đổ xúc xắc vốn là trò chơi của nam nhân, cho dù Mộng Điệp tiên tử là người cao cao tại thượng, nhưng nếu chơi thì có thể có được bao nhiêu phần thắng đây?
«Bổn vương không làm những chuyện cậy mạnh hϊếp yếu, nên cho ngươi một cơ hội, ở đây bất luận là ai, chỉ cần ngươi mở miệng, hắn đều có thể thay ngươi đổ xúc xắc vô điều kiện.»
Để người khác thay nàng, nàng có thể yên tâm sao? Ở nơi này có ai không muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng? Nếu hắn cố ý lắc để nàng thua thì nàng phải tìm ai khóc thay đây?
Vì vậy, Tô Tất dứt khoát cự tuyệt: «Không cần, ta tự mình làm được rồi, có điều là Vương gia cần phải đáp ứng, nếu Mộng Điệp thắng, từ nay về sau không được kiếm cớ làm khó Mộng Điệp nữa.»
«Bổn vương đáp ứng ngươi, Mộng Điệp cô nương.» Ninh vương vỗ nhẹ lên má nàng, không màng đến đôi mắt của nàng đang nheo lại, hắn nghiêng người, càng vỗ càng ái muội.
«Tốt lắm, luật chơi ta định.» Đến đây Tô Tất cũng không khách sáo nữa, «Không được phá hủy các con xúc xắc, người nào ít điểm nhất thì thắng.»
«Được, ngươi hay bổn vương chơi trước?»
«Vương gia là khách, dĩ nhiên là Vương gia trước.»
«Vậy bổn vương sẽ không khách khí.»
Ninh vương cầm cốc lên lắc, tiếng xúc xắc vang lên thanh thúy, người thông minh vừa nghe liền có thể biết được hắn là một cao thủ.
Chiếc cốc vừa được mở ra, sáu khối xúc xắc xếp thành một hàng, mặt trên đều là một điểm đỏ thẫm.
«Ninh vương toàn bộ đều là 1 điểm!» Dưới đài bùng nổ tiếng vỗ tay như đại hồng thủy cuộn trào mãnh liệt.
Ninh vương giơ tay ra hiệu im lặng, mọi người lúc này mới một lần nữa ngưng thần nín thở, nhìn Mộng Điệp tiên tử với ánh mắt thương hại.