Âm Nương

Chương 6

Nghe gia đinh nói bà cả đưa cô cả ra ngoài may đo quần áo để tham dự hoa yến gì đó, cô liền trở về phòng mình, con Mơ thấy Vân Xuyên về thì mừng quýnh, chuẩn bị nước tắm, đồ ăn cho cô ngay. Vân Xuyên cũng kể lại cho nó nghe chuyến đi của mình, cả việc ngủ lại nhà mồ một đêm, khiến con Mơ sợ đến nổi da gà.

“Thì ra bà cả và thầy Bàn biết để lấy được cỏ Yểu Mệnh phải trả giá bằng mạng sống, nên mới ép chị đi tìm, họ thật độc ác.”

“Mơ nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy. May mắn lần này chị lại được Triệu Tướng quân cứu mạng.”

Con Mơ nghe thế liền hỏi ngay.

“Triệu Tướng quân? Là chiến thần diệt quỷ, người có mệnh ‘khắc thê’ đó sao chị Xuyên?”

“Khắc thê là sao cơ?”

“Chuyện này em cũng chỉ là nghe người ta nói thôi, nghe bảo Tướng quân này chinh chiến lâu năm, sát nghiệp quá nặng, đã cưới về ba người vợ rồi mà người nào cũng chết không rõ nguyên do. Cho nên ngài ấy đã gần ba mươi tuổi rồi, vẫn chỉ quanh năm chiến trận, trong nhà không có lấy một người phụ nữ nào.”

“Lời đồn như vậy em cũng tin sao?”

Con Mơ chẹp miệng nói.

“Thì em cũng chỉ là nghe nói thôi. Nhưng mà dù sao hôm nay được Tướng quân cứu giúp, đội ơn thần phật phù hộ.”

Bà cả Trinh và thầy Bàn nhìn ba viên đan dược ở trên bàn, chẳng nói được câu nào. Mãi một hồi bà cả mới mở miệng.

“Ba viên thuốc này chắc gì đã lấy từ cỏ yểu mệnh, ai biết có phải mày sợ vất vả nên lấy đại thứ gì đó hay không.”

Vân Xuyên biết kiểu gì cũng bị bà cả làm khó, cô liền lấy trong tay áo ra một cỏ yểu mệnh đặt lên, bông hoa đã héo, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra chính là thứ cây được vẽ trong tờ giấy của thầy Bàn.

Đến đây thì chẳng ai hoạnh hoẹ được Vân Xuyên câu nào nữa, bà cả Trinh trong lòng bức bối khó chịu, lạnh lùng gật đầu.

“Được rồi, con về phòng đi.”

Không lâu sau đó, trong trấn lại truyền tin, phu nhân thứ tư của Triệu Tướng quân đột ngột qua đời.

Thời gian lại trôi qua thêm hai năm, Vân Xuyên và Thục Hiên đều lên mười sáu tuổi, giống nhau y như đúc cùng một khuôn. Một buổi trưa Vân Xuyên đang ngồi xem sách, con Mơ hớt hải chạy về báo.

“Chị Xuyên, có bà mối đến nhà rồi, bà mối theo lệnh của Hoàng phi và Thái Bà, muốn đề thân cô nương phủ nhà ta cho Triệu Đại Tướng quân.”

Vân Xuyên giật mình, cuối cùng cũng tới phủ họ Kiều rồi.

Ở nhà chính, bà cả đang nói chuyện với bà mối. Bà ta có vẻ rất ưng ý cô cả Thục Hiên, nhưng bà cả làm sao lại nỡ đẩy con gái mình vào nơi quỷ quái đoạt mạng thành dớp như phủ Đại Tướng quân, nhân cơ hội này mượn đao gϊếŧ người, đúng như dự đoán tám năm trước của thầy Bàn.

Bà cả nhét vào tay bà mối một túi tiền to, dùng giọng điệu của một người mẹ thương yêu con cái mà lấy lòng.

“Bà xem, Thục Hiên nhà ta quanh năm ốm yếu, người mỏng manh như nước vậy, chỉ sợ qua đó sẽ khiến Tướng quân khó chịu. Trong phủ ta còn một thứ nữ, giống Thục Hiên đến chín phần, nhìn thế nào cũng không thể phân biệt được, nếu Thái Bà bên Triệu phủ đã có ý chỉ định, vậy thì thay bằng thứ nữ có được không?”

Bà mai cũng đã nghe ngóng qua, phủ Kiều quả thực có hai cô con gái rất giống nhau, mặc dù không được cùng mẹ sinh ra. Bà ta xoa nắn túi tiền trong tay, tươi cười nói.

“Phu nhân gọi thứ nữ đó tới đây cho ta xem mặt một chút.”

“Được được, ta cho người đi gọi con bé ngay. Vυ' Thân, mau đi mời nhị tiểu thư qua viện cho ta.”

Một lúc sau, bà vυ' Thân đã dẫn Vân Xuyên đi vào, vừa nhìn thấy cô, bà mối đã kinh ngạc trợn mắt, không phải chị em song sinh mà lại giống nhau như hai giọt nước, thậm chí bà ta còn nhận thấy, đôi mắt của cô nương này còn có phần lanh lợi hơn đại tiểu thư mấy lần nữa kia.

Thấy bà mối gật gù, bà cả biết mũi tên của mình đã trúng vào hai đích, vừa giữ mạng cho con gái, lại vừa đẩy được cái mầm tai hoạ là Vân Xuyên vào cửa tử. Cái chết của bốn vị phu nhân trước vẫn còn sờ sờ ra đó, bà cả không tin Vân Xuyên còn có thể thoát chết được.

Vân Xuyên biết mình không thể thoái thác, cô cũng tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở Kiều phủ. Ngày rước dâu ngay lập tức được ấn định. Thái Bà bên phủ Tướng quân cho người tới đưa lễ, mang về phủ canh thϊếp và văn phòng tứ bảo (bao gồm giấy, mực, bút và nghiên).

Trời kéo mây đen, những giọt mưa nặng nề rơi xuống.

Vân Xuyên mặc một thân váy áo tân nương, ngồi yên lặng trong phòng, tai lắng nghe tiếng bọn nha hoàn đang thậm thụt to nhỏ.

“Nghe nói Tướng quân quanh năm ngoài sa trường, thê tử vào cửa còn chưa gặp phu quân đã chết tức tưởi, người ta bảo sát khí trong phủ quá nặng, nữ tử bên ngoài bước vào đều không thể sống được.”

“Thật tội nghiệp nhị tiểu thư, cô ấy còn quá trẻ.”

“Ai bảo nhị tiểu thư càng lớn càng giống đại tiểu thư, lại là con vợ lẽ, mệnh số đương nhiên sẽ khác nhau.”

“Các người nói gì vậy hả? Dám to nhỏ dị nghị về tiểu thư nhà ta, cẩn thận ta cắt lưỡi đấy.”

Sau đó là tiếng đám nha hoàn chí choé cãi nhau, Vân Xuyên ở trong chỉ có thở âm thầm thở dài. Nếu một đời cô đã được định là trắc trở, thì ở đâu cũng giống nhau, tới đâu hay tới đó vậy.

Tướng quân đang đánh trận ngoài biên quan, không thể trở về rước dâu, xưa nay vẫn thế, cô dâu chưa từng gặp qua Tướng quân đã bỏ mạng rồi. Con Mơ đưa Vân Xuyên ra ngoài, hai tay nó bấu chặt vào tay cô, rõ ràng đang rất sợ hãi.

Vân Xuyên vỗ nhẹ vào tay con Mơ trấn an.

“Đừng sợ, có chị ở đây rồi.”

Kiệu tám người khiêng, rước dâu khí thế, từ Kiều phủ tới phủ Triệu một bên rải hoa, một bên rải tiền cúng quỷ.

Trời nhập nhoạng tối, người dân chỉ trỏ một hồi, đa số đều tỏ ra thương hoa tiếc ngọc rồi cũng ai về nhà nấy.

Vân Xuyên hé mành che kiệu nhìn ra, cô trông thấy vô số những bóng hình mờ ảo cúi xuống nhặt tiền giấy, nhìn thấy cô, họ còn giơ tay lên vẫy, không ít người cầm nguyên cả cái đầu mỉm cười với cô.

Từ trên đỉnh kiệu rơi xuống một cái đầu người với cần cổ dài ngoẵng khiến Vân Xuyên giật bắn cả người. Cô thả rèm xuống, lại thấy nó xuyên qua, ghé vào bên trong, nở nụ cười quái dị, sau đó thì thầm.

“Triệu phủ đáng sợ lắm, cô phải cẩn thận đấy.”

Chỉ nói có thế, con ma nam nữ bất phân liền rụt đầu ra ngoài. Vân Xuyên hai tay bấu chặt vào nhau, chờ đợi đoàn người rước dâu đưa mình tới phủ họ Triệu. Vân Xuyên vừa được con Mơ đỡ xuống, bà mai đã tới bên cạnh cô, cầm lấy tay phải của cô, rút ra một con dao.

Con Mơ thấy thế vội vàng ngăn lại hỏi.

“Bà mối, bà định làm gì?”

Bà mối cười bí hiểm, nhẹ nhàng đáp.

“Đây là tục lệ, cô dâu nào qua cửa họ Triệu cũng phải làm. Cứ yên tâm, mất chút máu là xong rồi, không nguy hiểm.”

Vân Xuyên nghe vậy liền nói với con Mơ.

“Đừng lo, chị chịu được mà.”

Bà mối hài lòng, cầm dao lên cứa vào lòng bàn tay Vân Xuyên cho máu chảy ra, đem dòng máu đỏ rải khắp ba bậc tam cấp. Xong xuôi, con Mơ liền dùng khăn tay băng tạm lại, rồi mới đưa Vân Xuyên vào trong.

Lễ bái không rườm rà như cô nghĩ, khách khứa tới cũng ít, Vân Xuyên nhanh chóng được đưa về phòng.

Ngồi trong căn phòng tân hôn, nến cháy đỏ rực, cô cứ ngồi yên lặng một chỗ, cho tới khi nghe thấy một tiếng ‘cạch’ rất nhỏ phát ra dưới gầm giường. Vân Xuyên nghĩ là có mèo hay chuột chui vào, cũng không để tâm. Con Mơ nói để đi tìm chút gì đó ăn cho đỡ đói mà mãi không thấy về.

‘Cạch. Cạch.’

Vân Xuyên hơi dịch chân về sau, cô nghiêng đầu nhìn vào trong gầm giường, chỉ thấy một màu tối đen, nến không rọi vào được.

Cô liền cầm chân nến tiến lại, quỳ xuống, cúi người ngó vào, vẫn không thấy có gì khác lạ.

Con Mơ đẩy cửa đi vào, mang theo một đĩa bánh và một bát cháo hoa. Sau khi ăn uống xong xuôi, Vân Xuyên thay đồ rồi leo lên giường chuẩn bị ngủ. Vừa mơ màng nhắm mắt, cô lại nghe thấy tiếng động ngay trên đầu giường, cảm thấy hơi đau đầu, cô khó chịu mở mắt ra.

Một bóng người đang đứng trên đầu giường cô, mái tóc dài che khuất, đầu cúi xuống, hai hốc mắt tối đen chảy ra hai dòng máu đỏ tươi xuống gối cô đang nằm.

Đó là một cô gái không rõ nhân dạng, đã bị bóng tối che lấp hết, chỉ nghe âm thanh phát ra từ miệng cô ta vô cùng quái dị, u ám.

Vân Xuyên kinh hoàng bật dậy, co người lại một góc, mắt trừng trừng nhìn cô gái kia.

“Tịch tình tang

Có nàng trinh nữ

Độ tuổi trăng tròn

Gả vào Tướng phủ

Hai mắt như mù

Toàn thân đẫm máu

Rơi xuống địa phủ

Một đời khóc than

Tịch tình tang!”

Cô gái đó mở miệng đọc, từng từ từng từ đều đều vô cảm, khiến Vân Xuyên sởn hết cả gai ốc.

Kẹt…

Cửa bật mở, con Mơ xông vào, nó đứng chết trân khi trông thấy một bóng người đang đứng ngay đầu giường tân hôn. Cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu, hai hốc mắt vấy máu, miệng há ra rồi bắt đầu cười như điên dại.

Vân Xuyên nhảy khỏi giường chạy tới chỗ con Mơ, hai chủ tớ bấu chặt lấy nhau. Từ bên ngoài, một toán người sộc vào, một trong số đó có người phụ nữ tuổi chừng ngũ tuần, đanh mặt ra lệnh.

“Các ngươi canh chừng kiểu gì mà để con tiện tì kia xông vào phòng tân hôn thế hả? Còn không mau lôi cổ đi ngay!”

Đèn được thắp sáng lên, bấy giờ Vân Xuyên mới nhìn thấy hai hốc mắt của cô gái kia không phải máu, mà là cà chua được bóp nát ra rồi trét lên toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ hai đồng tử ngây dại.

Khi bị đám người lôi qua, cô gái vẫn cười khanh khách vào mặt Vân Xuyên, sau đó lại lẩm bẩm mấy câu ban nãy.

“Ha ha ha, sắp tới lượt ngươi rồi, sắp rồi, ha ha…”

“Bịt miệng nó lại, không cho nói linh tinh nữa.”

Đợi cho đám người đi khuất, cô mới hỏi người đàn bà kia.

“Bà ơi, đó là ai vậy?”

Lão nương kia là người phục vụ bên cạnh Thái Bà, tên bà ta là Niệm, nghe Vân Xuyên hỏi thì liền đanh mặt nhìn cô.

“Cứ gọi ta là vυ' Niệm. Phu nhân không cần để ý, chỉ là một con tiện tì khó bảo, đầu óc không bình thường mà thôi, muộn rồi, sáng mai còn phải tới vấn an Thái Bà.”

Ngữ khí nói chuyện của vυ' Niệm này vô cùng khó ưa, dường như không coi Phu nhân mới qua cửa như cô ra gì. Vân Xuyên cũng không chấp, cúi đầu cảm ơn, đợi cho vυ' Niệm rời đi rồi mới bảo con Mơ đóng cửa cài then thật chặt.

“Chị Xuyên, cô gái đó đáng sợ quá, cô ta bị điên thật sao? Lúc đầu nhìn thấy em còn tưởng là cô hồn dã quỷ đến đòi mạng.”

Vân Xuyên cũng sợ chẳng kém con Mơ, cô rót cho mình cốc nước, uống một hơi cạn hết, nhẩm lại những câu vè ban nãy cô gái điên kia nói, lại càng cảm thấy hoang mang.

“Mơ, chuyện hôm nay nếu vυ' Niệm đã nói là không có gì thì tức là không có gì, giờ em lên giường ngủ cùng chị đi.”

“Như thế không được đâu chị, đây là giường tân hôn của chị và Tướng quân.”

“Biết chị còn sống được tới lúc Tướng quân về không chứ?”

Con Mơ nắm lấy tay Vân Xuyên, chân thành cổ vũ.

“Chị từng bị bà cả sai người chôn sống, vậy mà còn đội mồ trở về, trong phủ Kiều nhiều kẻ muốn hãm hại như thế, chị cũng có thể sống tốt, không lý gì lại không thể đường đường chính chính làm Triệu Phu nhân của chiến thần diệt quỷ.”

Lời con Mơ khiến Vân Xuyên cảm thấy có chút buồn cười, xong lại ấm áp vô cùng, ít nhất bên cạnh cô còn có con Mơ. Hai người trò chuyện thêm một lát rồi đi ngủ, con Mợ không chịu ngủ trên giường, liền trải chăn nằm dưới đất ngay cạnh giường tân hôn.

Cả hai không hề biết, ở bên ngoài vẫn có một đôi mắt âm thầm theo dõi nhất cứ nhất động của họ. Sau khi nến trong phòng đã tắt, bà vυ' Niệm liền cười khẩy quay đi.

“Triệu Phu nhân ư? Xuống địa phủ mà làm.”

Sáng hôm sau, con Mơ gọi Vân Xuyên dậy từ sớm, rửa mặt trang điểm, sửa soạn xong thì cùng tới gặp Thái Bà và những vị khác trong phủ.

Tuy là phủ Đại tướng quân, nhưng Thái Bà không thích ồn ào, để tránh thị phi, cắt giảm số lượng người hầu xuống thấp nhất.

Tướng quân phủ rất rộng, lại neo người, có lẽ vì thế mà không khí trong phủ rất ảm đạm và vắng vẻ. Viện của cô và Thái Bà cách nhau rất xa, đi bộ mất cả nửa nén hương mới tới.

Thái Bà là bà của Tướng quân, nghe nói không phải bà ruột, nhưng đã nuôi dưỡng Tướng quân từ lúc còn đỏ hỏn. Nếu không có Thái Bà, thì Triệu Ý không chết vì lạnh, cũng chết vì bị kiến ăn thịt mất rồi. Không ai biết chuyện thuở nhỏ của Triệu Ý, người biết rõ nhất có lẽ chỉ có Thái Bà.

Ngoài Thái Bà trong phủ còn có một người mợ tên là Tuyền. Các thân thích khác đều sống tương đối gần, ới một cái là có mặt ngay. Bình thường những thân thích này sẽ không hay lui tới, nhưng nay đón thêm một nàng dâu qua cửa Tướng quân phủ, ai cũng muốn chạy tới xem mặt.

Ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng ai cũng nghĩ, phải tới xem cho biết, tránh sau này Phu nhân mới chết đi rồi, ngay cả mặt mũi ra sao cũng chưa biết.

Thái Bà tuổi đã sấp xỉ bảy mươi, tóc bạc trắng như sợi cước, nhưng da dẻ thì hồng hào, do được bảo dưỡng và chăm chút kỹ càng, nên trông bà cùng lắm là dừng lại ở tuổi năm mươi. Ngay cả hàm răng cũng trắng khoẻ, những ngón tay dài mềm mại, không hề có nửa điểm của một bà lão.

“Cháu dâu Thục Hiên của ta quả nhiên rất đẹp, nhìn đôi mắt linh lợi kia mà xem, làm bà già như ta rất ghen tỵ đó.”

“Cháu dâu cảm ơn bà đã khen.”

Vân Xuyên bước tới nhận lấy hồng bao từ tay Thái Bà, chẳng may ngón tay cô chạm vào đầu ngón tay của Thái Bà, một cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức truyền khắp cơ thể.

Thái Bà rụt tay về, trên môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt. Cô ngồi xuống, đáp lại vài lời với Thái Bà và họ hàng rồi sau đó được cho về.

Trên đường trở về phòng, con Mơ không nhịn nổi nói nhỏ vào tai Vân Xuyên.

“Chị Xuyên, Thái Bà trẻ thật đấy, một lão bà làm sao có cái bộ dáng mỹ miều như thế được.”

Vân Xuyên biết con Mơ không có ý gì, nhưng lời này của nó lọt vào tai người khác thì sẽ không tốt.

“Thái Bà có phúc phần, được ông trời ban cho nhan sắc, phận làm dâu con trong nhà không được bàn luận nhiều. Còn nữa, em cũng nên thay đổi cách gọi với chị, hiện giờ thân phận chị đang là Thục Hiên, phải hết sức cẩn trọng.”

Đang đến ngã rẽ về phòng của mình, Vân Xuyên và con Mơ trông thấy cô gái điên đêm qua ở trong phòng tân hôn, đầu tóc rũ rượi, vừa cười khanh khách vừa chạy qua cây cầu dẫn tới chiếc chòi nhỏ ngoài hồ nước.

Phía sau lưng cô, đám người hầu đang đuổi theo, người thì cầm gậy, đứa cầm chổi, hò hét inh tai.

Vân Xuyên vội vàng bước tới gần đó để nhìn cho rõ, con Mơ bên cạnh cô kêu lên một tiếng, giữ chặt lấy miệng mình.

Cô gái điên kia đang ôm theo một con thỏ trắng muốt, thân thể con thỏ vấy đầy máu, bộ lông trắng chỉ càng làm tôn lên cái màu đỏ bắt mắt.

Cô gái điên ra tới căn chòi, há cái miệng đỏ lòm của mình ra, cắn phập xuống mình con thỏ. Con thỏ vẫn chưa chết, nó quẫy đạp bốn chân, vùng vẫy muốn thoát khỏi, nhưng sau một cú giật từ hàm răng cô gái điên, con thỏ kia đã triệt để yên lặng.

Đám người hầu không dám tới gần, vừa sợ vừa buồn nôn, bọn chúng chỉ có thể đứng ở một chỗ, giơ gậy và chổi lên hòng giật lại con thỏ đã chết trong tay cô gái.

Cô ta cười khanh khách, miệng há ra mà cười khiến cho một miếng thịt thỏ sống từ trong miệng rơi ra.

“Ha ha, ngon quá, thịt thỏ thật là ngon. Các người có muốn ăn không? Ngon lắm, ha ha ha.”

Một tên gia đinh to khoẻ nhảy phóc đến, chộp lấy con thỏ từ trong tay cô gái điên ném xuống hồ nước, cô ta liền gào lên, liên tiếp cào vào mặt vào người tên gia đinh.

Bốp!

Tên gia đinh tát cho cô gái điên một cái, cô ta ngã vật xuống đất, miệng lại trào máu. Lúc ngẩng đầu lên, cô ta vẫn nhồm nhoàm nhai thịt thỏ, cặp mắt lờ đờ đột nhiên phát hiện ra Vân Xuyên. Cô ta lại tiếp tục cười lớn, chỉ tay về phía cô, điên dại quỳ lạy.

“Phu nhân đến rồi. Phu nhân thật xinh đẹp. Đáng tiếc, phu nhân không còn sống được bao lâu nữa. Ở đây có ma, ta phải cảnh báo Phu nhân, trong phủ này có ma quỷ. Ha ha ha, ma quỷ sắp bắt Phu nhân đi rồi.”

Tên gia đinh liền túm tóc lôi cô gái dậy, quát lên.

“Thứ tiện tỳ ngu ngốc, mày mới là quỷ đấy, nhốt nó vào nhà kho.”

Vân Xuyên và con Mơ đứng lặng người nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, cô gái điên bị đám gia đinh nhét giẻ vào mồm, cứ thế lôi đi sềnh sệch. Xác con thỏ trắng bị ném xuống hồ đang nổi lềnh phềnh, chợt bị cả một đàn cá kéo tới lôi xuống, chỉ còn lại một vùng nước loang đầy máu tanh.

Con Mơ lôi Vân Xuyên về phòng, đóng chặt cửa, sau đó nó nôn khan một hồi, nhưng mãi không nôn ra được gì, chỉ đành nhận lấy chén nước từ Vân Xuyên uống hết.

“Đáng sợ quá, chị Xuyên ơi cái phủ này đáng sợ quá. Không biết có ma quỷ thật hay không, nhưng cô gái điên kia làm em thấy hy vọng sống của chúng ta quá mong manh.”

Vân Xuyên không phải không sợ, trái tim trong ngực trái của cô vẫn còn run lên từng hồi, nhưng cô phải cố gắng kìm chế, lấy lại sự bình tĩnh để suy nghĩ xem trong Tướng quân phủ này đang xảy ra chuyện gì.

Đợi con Mơ hoàn hồn trở lại, Vân Xuyên và nó đi ra ngoài sân viện lớn đứng hóng, bắt gặp hai tỳ nữ đang bưng những khay bánh khảo đi qua liền gọi lại hỏi chuyện.

Hai tỳ nữ nghe Phu nhân mới đến hỏi về cô gái điên kia thì mặt biến sắc, nhìn nhau hốt hoảng, sau đó một trong hai lên tiếng, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Bọn nô tỳ cũng chỉ mới đến, nghe nói cô ấy từng được đưa về làm thϊếp cho Tướng quân, nhưng sau khi Phu nhân thứ tư qua đời thì liền biến thành bộ dạng điên khùng như thế. Đêm nào cũng lang thang ra bắt gà, bắt thỏ, thậm chí cả mèo để ăn thịt, đáng sợ lắm. Cho nên người trong phủ chẳng dám ra ngoài nửa đêm.”

Tỳ nữ kia lại tiếp lời.

“Thầy lang nói cô ấy bị điên, nhưng Thái Bà nhân từ độ lượng, không nỡ đuổi đi, cho nên vẫn giữ lại trong phủ, ngoài những lúc phát bệnh thì cũng có thể làm vài việc vặt.”

“Mặc dù không dám nói ra, nhưng mà…đám gia đinh trong phủ đều rỉ tai nhau rằng, cô ấy không phải bị điên, mà là bị ma quỷ ám.”

Hai tỳ nữ thi nhau rùng mình, sau đó nhìn ngang ngó dọc, nói với Vân Xuyên.

“Phu nhân, những gì chúng nô tỳ biết chỉ có thế, người đừng suy nghĩ nhiều, bọn nô tỳ xin cáo lui.”

Con Mơ còn muốn hỏi thêm, nhưng hai tỳ nữ kia đã bê khay đồ ăn đi thật nhanh, tay chúng run đến nỗi nghe được cả tiếng đĩa lạch cạch va vào khay.