Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ Ngạo Kiều

Chương 5

Anh định tiếp tục giả vờ ngủ say, nhưng nghe thấy giọng nói lắp bắp của một cô gái: "Trình... Trình Thù?"

Lại là cô ấy.

Trình Thù nhìn cô với khuôn mặt vô cảm, như đợi cô biểu diễn một vòng nữa.

Cô gái này đã theo đuổi anh từ ngày đầu tiên anh chuyển trường tới đây. Vẻ đẹp tuyệt sắc, dáng người quyến rũ, hầu như một nửa nam sinh trong trường đều mê cô.

Không cần phải nghi ngờ, anh cũng thích cô.

Thích rất lâu, nhưng mọi chuyện không nên tiếp tục theo hướng này.

Lâm Khê Khê nuốt nước bọt, cô cảm thấy nhiệm vụ này với mục tiêu mở mắt ra thật quá đẹp trai để chịu nổi!

Đôi lông mày đen tuyền như mực của anh nhếch lên đuôi mắt, cong như những cánh hoa đào đẹp mắt, như một đợt hồ sâu, lại giống như một mảnh sao trời, khiến người khác không thể kìm lòng mà chìm đắm vào.

Không trách nguyên chủ sẽ yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, nếu là cô, cũng không thể nhịn được lòng xuân xao!

"Tỉnh lại đi." Trình Thù giật mình khiến cô tỉnh mộng, nhìn thấy dáng vẻ của cô liền biết cô không đang nghĩ về chuyện tốt.

Anh nói không có cảm xúc, chân giật giật: "Có thể thả tay tôi ra không?"

Lâm Khê Khê vội vàng và xấu hổ giải phóng tay chân anh, tư thế này khiến hai người cực kỳ gần nhau, gần đến nỗi anh có thể ngửi được hương thơm cam cam của cô. Anh từng tìm người mua dầu gội đầu chỉ để tìm ra thương hiệu giống cô.

Kết quả này làm sao đây? Lâm Khê Khê buồn rầu không thôi, đó là một đám quân sư quạt mo gì thế? Cô nhấp môi: "Thật xin lỗi, có vẻ bạn bè tôi hiểu lầm ý định của tôi..."

Trình Thù nhìn chằm chằm vào đầu cô, yết hầu nắm chặt, nói một câu châm chọc với ý vị mười phần: "Không hiểu lầm, các ngươi không phải lúc nào cũng như vậy sao?"

Lúc nào cũng như vậy?

"Đâu có!" Lâm Khê Khê nhíu mày, bản năng phản bác.

Bỗng nhiên một loạt hình ảnh mãnh liệt hiện lên trong đầu cô:

Buổi sáng thể dục trong lớp học, Trình Thù bị một nhóm nam sinh bạn thân của cô vây quanh, ép hỏi anh có muốn trở thành "chồng chị Khê" hay không.

Sau giờ tan học ở cổng trường, bọn Dương Kiêu cầm một tấm biểu ngữ dài, trên đó viết —— Trình Thù, hãy rời xa Khê tỷ đi!

Thường xuyên anh ta lại ép cô mua sữa bò, nước trái cây, kẹo sữa và một đống lời âu yếm ghi chú lung tung rối loạn trên giấy để đưa cho anh.

Bây giờ, một phòng tràn ngập bóng đèn hồng và quà tặng để chúc sinh nhật được trói chặt và dâng lên cho Trình Thù...