Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 18

Chương 18
Mặc dù nhiệm vụ phỏng vấn khiến Hoài Nguyệt rất đau đầu nhưng lại có chuyện khác làm cô khá vui vẻ. Sau lần ba người cùng ăn cơm nọ, Lỗ Phong chủ động đề nghị để Đậu Đậu đến ở với mẹ liền mấy kỳ cuối tuần sắp tới vì đến kỳ nghỉ hè Đậu Đậu phải đi với ông bà nội, trong một thời gian dài Hoài Nguyệt sẽ không được gặp con trai.

Mỗi chiều thứ Sáu sau khi đón con về, Lỗ Phong đứng chờ Hoài Nguyệt dưới sảnh tòa soạn, ba người sau đó sẽ cùng đi ăn tối, cuối cùng Lỗ Phong sẽ đưa hai mẹ con về căn nhà liền kề. Đôi khi, Lỗ Phong còn vào nhà chơi với con trai một lát rồi mới đi về. Đến chiều Chủ nhật, Lỗ Phong lại đến đón Đậu Đậu vào thành phố, nhân tiện đón cả Hoài Nguyệt đi cùng. Nếu như đã đến giờ ăn tối thì ba người lại ngồi ăn với nhau để Đậu Đậu không bị đói.

Hoài Nguyệt cảm thấy dường như thỉnh thoảng thời gian lại quay ngược chiều kim đồng hồ, trở về những ngày của quá khứ, nhưng cô lại không biết phải nói với Lỗ Phong như thế nào. Trước kia, họ vẫn cùng đưa đón con như thế này, vấn đề là ở bữa cơm tối. Nhưng đã đồng ý với Đậu Đậu thì bây giờ cô cũng không thể lập tức đổi ý được. Cô cảm thấy hình như Lỗ Phong đang có ý định gì đó, hơn nữa, anh ta cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi, vừa mất một đứa con, chắc hẳn vì thế mà càng thêm lưu luyến Đậu Đậu hơn. Nhớ đến câu “bố cũng ở đây, mẹ cũng ở đây, vui quá” của Đậu Đậu, cô lại không nỡ nói gì cả.

Thời tiết đang nóng dần lên. Buổi sáng thức dậy sớm, Hoài Nguyệt tưới nước cho vườn rau xong liền chơi ném bóng với Đậu Đậu trên con đường nhỏ. Hoài Nguyệt ném bóng luôn rơi chính xác vào lòng Đậu Đậu, còn tay Đậu Đậu thì quá yếu nên bóng cứ bay lung tung. Hoài Nguyệt chỉ có thể không ngừng chạy tới chạy lui nhặt bóng, được một lúc đã mệt đến ướt đẫm mồ hôi.

Cơ Quân Đào đứng trong vườn hoa xa xa nhìn một hồi rồi đẩy cửa đi ra.

Vừa nhìn thấy anh, Đậu Đậu đã quẳng bóng chạy tới: “Chú Cơ, hôm nay chúng ta vẽ chó sói được không? Hôm qua mẹ cháu kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho cháu nghe”.

Cơ Quân Đào cười nói: “Chú dạy cháu vẽ quả bầu, cháu đã biết vẽ chưa?”

“Biết rồi ạ, để cháu mang đến cho chú xem”. Đậu Đậu chạy về nhà lấy tranh.

Hoài Nguyệt nhặt bóng chạy tới, mệt đến nỗi thở dốc nên bộ ngực hơi phập phồng, gương mặt trắng muốt bây giờ đỏ ửng, toàn thân tràn trề sức sống.

Cơ Quân Đào mất tự nhiên liền chuyển ánh mắt qua chỗ khác, hỏi: “Sáng sớm đã dẫn Đậu Đậu ra ngoài tập thể dục rồi à, đã ăn sáng chưa?”

“Còn chưa, tôi đang định về nấu đây. Cơ tiên sinh ăn chưa?”

Trước giờ Hoài Nguyệt đều gọi Cơ Quân Dã là Tiểu Dã, còn Cơ Quân Đào là Cơ tiên sinh. Trước đây, Cơ Quân Đào cũng chưa từng cảm thấy có gì không ổn, nhưng sáng sớm hôm nay, nhìn cô vui vẻ chạy về phía anh trong ánh nắng ban mai, một cảm giác như bất lực, không thể cầm nắm được ánh mặt trời lại từ từ dâng lên trong lòng Cơ Quân Đào. Anh chợt cảm thấy bối rối và căng thẳng vô cớ, dường như chỉ cần sơ ý một chút là sẽ đánh mất thứ gì đó. Nhưng Cơ Quân Đào lại không thể trách cô xưng hô xa lạ như vậy, cũng không thể tự dưng mở miệng đề nghị cô đổi cách xưng hô khác. Dù sao hai người cũng mới tiếp xúc không nhiều, chưa thể coi là thân quen được. Trong lòng anh cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ có thể đứng nhìn cô mà không nói lời nào.

Hoài Nguyệt đâu biết rằng tâm tư người đàn ông trước mặt đang dậy sóng như vậy. Cô thấy lạ vì mình chỉ chào hỏi một câu xã giao mà anh ta lại không đáp lời được. Nhìn kỹ sắc mặt anh, thấy không có vẻ gì là không bình thường, cô liền nói: “Vậy tôi về nhà nấu bữa sáng đây, chào Cơ tiên sinh”.

“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào vội vã gọi cô lại.

Đây là lần đầu tiên anh gọi Hoài Nguyệt như vậy. Anh đã nghe Tiểu Dã gọi hai chữ này rất nhiều lần, thỉnh thoảng A Thích cũng gọi như vậy, nhưng anh lại ngại không dám gọi thân mật như thế. Đương nhiên cô đã không còn là bà Lỗ từ lâu, gọi là Thương tiểu thư thì lại có vẻ không hợp với hoàn cảnh, dù sao cũng là người đã có chồng. Cho nên bình thường anh cũng không biết nên gọi cô là gì, chỉ thấy mặt thì gật đầu, sau đó quay sang chào hỏi Đậu Đậu. Hôm nay gọi như vậy, anh lại cảm thấy cái tên này hết sức dễ nghe.

Hoài Nguyệt nghi hoặc quay đầu lại. Buổi sáng hôm nay, quả thật thái độ Cơ Quân Đào có chút kỳ lạ.

“Ờ?” Cô hơi nhíu mày nhưng vẻ mặt vẫn hòa nhã.

Cơ Quân Đào cũng không biết mình gọi cô làm gì, đành phải nói: “Đợi Đậu Đậu ăn sáng xong, tôi sẽ dạy cháu vẽ tranh”.

“Không cần, Cơ tiên sinh bận như vậy, sao có thể lãng phí thời gian vì một đứa bé được. Để tôi tự dạy cháu vẽ nguệch ngoạc một hồi là được rồi”. Hoài Nguyệt từ chối. Không biết thì không có tội, bây giờ cô đã biết anh là một họa sĩ lớn, làm sao còn dám để anh dạy con mình vẽ tranh nữa!

Cơ Quân Đào không biết vì sao Hoài Nguyệt từ chối nên cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Có phải tôi dạy khó quá nên Đậu Đậu không thích không?”

“Đậu Đậu thích mà, chú Cơ xem này, cháu vẽ quả bầu có giống bầu mẹ cháu trồng không?” Đậu Đậu cầm một xấp giấy vẽ chạy tới, đưa cho Cơ Quân Đào.

Cơ Quân Đào vội cầm lấy, trên những tờ giấy có đủ các loại bầu lớn nhỏ, nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng lại sặc sỡ sắc màu. Anh xem một lát rồi bất giác bật cười: “Đậu Đậu vẽ đẹp lắm”.

Hoài Nguyệt cũng tới gần xem tranh của con trai, mặc dù Đậu Đậu vẽ rất méo mó nhưng lại tô màu rất nghiêm túc. Trên đỉnh quả bầu có vẽ cuống, phía dưới có một đốm vàng vàng, chắc là đài hoa đã rụng mất cánh, nhìn cũng rất ra dáng, Hoài Nguyệt cười nói: “Đậu Đậu quan sát tỉ mỉ thật đấy!” .

Hai người ngồi rất gần nhau, Cơ Quân Đào hầu như có thể thấy rõ mạch máu lờ mờ sau vành tai cô và cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi. Tim đập dồn dập, anh ho một tiếng rồi nói: “Cô xem này, ở đây, có phải Đậu Đậu muốn vẽ lớp lông tơ bên ngoài quả bầu không?”

Hoài Nguyệt cũng đã nhìn thấy từ nãy, cô còn đang buồn bực không hiểu vì sao Đậu Đậu lại vạch nhiều vạch nhỏ xíu trên thân quả bầu như vậy, giờ nghe Cơ Quân Đào nói ra mới hiểu, không kìm được, nhẹ giọng nói: “Sao trông cứ như con nhím ấy!”

Rồi cô lại ngẩng đầu nhìn Cơ Quân Đào: “Đúng không thầy giáo Cơ?”

Nụ cười tươi như hoa.

Lần đầu tiên Cơ Quân Đào nhìn thấy Hoài Nguyệt hoạt bát, tinh nghịch như vậy, chợt có cảm giác như hàng vạn đóa hoa đồng thời nở bừng khắp núi đồi. Đẹp vô cùng. Nhất thời bỏ qua tâm sự trong lòng, Cơ Quân Đào mỉm cười, lông mày giãn ra: “Gọi như vậy cũng không sai, tôi dạy Đậu Đậu vẽ tranh, cô gọi tôi là thầy giáo. Nếu cô muốn học thì tôi cũng có thể dạy cô”.

Hoài Nguyệt thầm nghĩ, nếu như đúng là thầy giáo thì tốt thật, như vậy cho dù có chơi xấu cũng nhất định phải phỏng vấn cho bằng được. Nhớ tới chuyện phỏng vấn, trong lòng Hoài Nguyệt lập tức nặng nề, vốn không muốn mượn quan hệ hàng xóm này, bây giờ xem ra lại không còn con đường nào khác. Chỉ mong hôm nay Tiểu Dã đến đây, cô nghĩ, như vậy sẽ có thể thông qua Cơ Quân Dã để tìm cách hoàn thành nhiệm vụ.

Thấy cô yên lặng không nói, Cơ Quân Đào chợt thấy vừa rồi mình đã quá đường đột. Vẻ mặt ngượng ngùng, Cơ Quân Đào trả mấy bức tranh về cho Đậu Đậu: “Lát nữa chú vẽ cô bé quàng khăn đỏ với cả chó sói cho cháu, bây giờ cháu về ăn sáng với mẹ trước đi”.

Lúc này Hoài Nguyệt mới lấy lại tinh thần, vội vã chào Cơ Quân Đào rồi dắt Đậu Đậu về nhà.

Cơ Quân Đào đứng ngẩn ngơ một lát rồi đi đến quán mì ăn sáng.

* * *

Cơ Quân Đào đứng bên cửa sổ nhìn Hoài Nguyệt dắt Đậu Đậu ra ngoài mua thức ăn.

Anh chưa từng nhìn thấy hai mẹ con nào đẹp tựa tranh vẽ như vậy, góc độ cậu bé ngẩng đầu nói chuyện với mẹ rất đẹp, dường như anh có thể tưởng tượng được hai hàng lông mi chớp chớp như một đôi cánh nhỏ. Còn người mẹ trẻ tuổi đang cúi đầu chớp mắt dịu dàng kia nữa, đó chính là hình tượng đẹp nhất của một người phụ nữ dịu hiền. Lúc nào cô ấy cũng mỉm cười hiền hậu, hình như mỗi một câu con trai cô nói đều êm ái như âm thanh của tự nhiên. Nếu như là trước kia thì anh đã cầm bút lên vẽ từ lâu rồi, có điều bây giờ, vì đã có tính toán riêng nên anh không muốn chia sẻ hình ảnh đẹp đẽ này với người khác nữa.

Cơ Quân Đào cứ lẳng lặng đứng bên cửa sổ như vậy đến tận lúc Hoài Nguyệt xách đồ ăn dắt Đậu Đậu về. Anh đoán chắc trong túi có cá, có sò, nói không chừng còn có xương sườn. Cậu bé này bữa nào cũng ăn có mấy món đó mà không chán. Mà cả người mẹ này nữa, bữa nào cũng chịu nấu, bữa nào cũng chịu ăn mấy món này với con trai. Anh không nén được tiếng thở dài, đúng là trong lòng người phụ nữ này chỉ có duy nhất một mình cậu con trai.

Cơ Quân Dã về, thấy anh trai đang đứng trầm tư bên cửa sổ liền cười thầm. Trước kia, lúc anh trai bị ốm cũng luôn đứng bên cửa sổ lâu như vậy, không làm bất cứ việc gì, thậm chí quên cả thời gian, quên cả đói khát, đôi mắt hoàn toàn trống rỗng. Nhưng bây giờ, trong mắt anh ấy đã có chờ mong, có quyến luyến, có cả muộn phiền. A Thích nói đúng, bệnh trầm cảm của anh trai đang khỏi dần, chỉ sợ rằng lại mắc phải một loại bệnh khác.

“Anh à, bác Uông gọi điện thoại đến, có người nhờ bác ấy, bác ấy hỏi anh có đồng ý trả lời phỏng vấn không?” Cơ Quân Dã rửa một quả táo rồi vừa gặm vừa nói, thấy sắc mặt Cơ Quân Đào vẫn lạnh lùng liền bổ sung: “Là giám đốc của Hoài Nguyệt nhờ bác ấy”.

Gã giám đốc cao ráo, đẹp trai ấy à? Người đàn ông cho Đậu Đậu ngồi trên vai xem đua thuyền rồng đó? Cơ Quân Đào nhíu mày: “Mấy hôm trước không phải em đã hỏi anh rồi à?”

“Đúng vậy, em cũng bảo nhân viên từ chối rồi. Nhưng lần này là bác Uông nhờ, người ta còn nói nếu như anh không muốn trực tiếp trả lời phỏng vấn thì người ta có thể viết một bài dựa trên các tư liệu đã có rồi đưa tới cho anh xem có cần sửa chữa gì không, chỉ cần chụp một bức ảnh là được”.

Cơ Quân Đào không vui, nói: “Đã tìm được tư liệu rồi thì còn tìm anh làm gì, cứ viết thoải mái”.

Cơ Quân Dã bất đắc dĩ nói: “Lần này vẫn là em phải đóng vai ác. Có điều Hoài Nguyệt còn xui xẻo hơn, mới sang vị trí công tác mới mà phát pháo đầu tiên đã xịt mất rồi”.

Cơ Quân Đào sửng sốt quay lại hỏi: “Sao lại liên quan gì đến cô ấy? Không phải cô ấy làm mảng Dân tộc sao?”

Cơ Quân Dã cố ý thờ dài nói: “Cô ấy cũng bị anh làm liên lụy như em. Bác Uông nói Hoài Nguyệt bị điều đến chuyên mục Nhân vật văn hóa rồi. Em đoán là giám đốc của họ phát hiện chúng ta là hàng xóm nên cố ý sắp xếp công việc mới cho cô ấy. Cô ấy đã nói gì với anh chưa?”

“Chưa”. Trong lòng Cơ Quân Đào thầm mắng Trần Thụy Dương là tiểu nhân hèn hạ. Nói như vậy thì cô ấy biết mình là ai rồi, nhưng vì sao sáng nay gặp mặt, cô ấy lại không hề nhắc tới vụ phỏng vấn đó?

“Anh, có lẽ Hoài Nguyệt xấu hổ không dám nói với anh, anh đừng làm cô ấy khó xử. Cô ấy vừa mới chuyển sang bộ phận mới, nếu không có thành tích nhất định thì sẽ không hay cho lắm. Các câu hỏi phỏng vấn đưa đến, em sẽ trả lời giúp anh, chỉ cần để người ta đến chụp một tấm ảnh là được. Hay để em tìm giúp anh một tấm đã chụp từ trước?”

Cơ Quân Đào cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cứ đi mua thức ăn trước đi”.

* * *

Hoài Nguyệt vừa ngồi cạnh xem Đậu Đậu vẽ tranh trên chiếc bàn đặt ngoài hành lang vừa thở dài nói: “Đậu Đậu này, mẹ thật sự hâm mộ con đấy!”

“Mẹ, trưa nay chúng ta ăn bầu nhé”, Đậu Đậu đang vẽ bầu, cậu bé vừa tô màu vừa hỏi: “Hâm mộ nghĩa là gì hở mẹ?”

“Hâm mộ nghĩa là con bảo chú Cơ vẽ quả bầu là chú ấy vẽ quả bầu cho con, con bảo vẽ chó sói là chú ấy vẽ chó sói, nhưng mẹ muốn hỏi chú ấy mấy câu mà chú ấy cũng không chịu trả lời”.

Cơ Quân Đào đang định đi sang nhà hàng xóm, nghe thấy hai mẹ con nói chuyện liền đứng lại bên tường.

“Vì sao? Vì sao chú Cơ không chịu trả lời?”

“Vì chú Cơ là người rất siêu phàm”, Hoài Nguyệt mỉm cười xoa đầu con trai: “Đậu Đậu, con hiểu siêu phàm là gì không?”

Đậu Đậu gật đầu: “Hiểu chứ, bố cũng là người rất siêu phàm mà, vụ kiện nào bố cũng thắng được. Chú Cơ cũng hay đi kiện à?”

Hoài Nguyệt cười nói: “Bố con là siêu chém gió. Trên thế giới này làm gì có luật sư nào thắng được tất cả các vụ kiện chứ!”

Cơ Quân Đào không vui, nghĩ bụng, đang nói chuyện tử tế sao tự nhiên lại nhảy sang kiện tụng rồi. May là sau đó lại nghe thấy Đậu Đậu hỏi: “Vậy tại sao chú Cơ lại chịu trả lời câu hỏi của Đậu Đậu?”

“Vì chú Cơ thích con! Đậu Đậu của chúng ta đáng yêu lắm mà!” Hoài Nguyệt lại thơm một cái rõ kêu lên má con trai.

“Chú Cơ không thích mẹ à? Không thích nên mới không chịu trả lời câu hỏi của mẹ đúng không?”

Vẻ mặt Cơ Quân Đào đông cứng, bất giác anh cảm thấy vô cùng căng thẳng.

“Đương nhiên rồi”, Thương Hoài Nguyệt nói không cần nghĩ ngợi: “Đậu Đậu là em bé, mẹ là người lớn rồi. Con xem quả bầu này nho nhỏ nên mới đáng yêu đúng không? Nếu như nó to bằng cả một người lớn thì con còn muốn ăn nó không? Chắc chắn con sẽ không thích đúng không?”

Trời ạ, sao lại có người lấy bầu ra so với người bao giờ chứ? Cơ Quân Đào ảo não định quay về nhà nhưng nghĩ không cam lòng, lại cau mày nghe tiếp.

“Đậu Đậu thích quả bầu to như mẹ, có thể chui vào trong quả bầu tránh nắng, không sợ mặt trời nữa”. Đậu Đậu chợt nghĩ ra một chuyện: “Mẹ, trưa nay con không muốn ăn bầu nữa, con phải nuôi cho nó lớn, đến lúc nó to như mẹ ấy!”

Hoài Nguyệt dở khóc dở cười nhìn con trai. Cơ Quân Đào cũng không nhịn được khẽ nhếch môi, cảm thấy trình độ nói chuyện của Đậu Đậu giỏi hơn mẹ cậu bé nhiều.

Anh mở cửa đi sang, đây là lần đầu tiên anh chủ động đi vào nhà một người khác.