Ngoài ra, vài người trong số bọn họ biết được rằng Diệp Tinh có thể trị bệnh ung thư.
Có điều không lâu trước đó, Diệp Tinh lại tuyên bố sẽ không trị bệnh nữa, lý do là thiếu nhân sâm có tuổi thọ tương ứng.
“Đáng tiếc.” Trong lòng những người này thầm thở dài.
Nếu Diệp Tinh có thể tùy ý trị bệnh ung thư, đoán chừng tất cả mọi người đều sẽ tới kết giao với hắn.
“Chào mọi người.” Diệp Tinh nhìn mọi người, tùy ý ứng phó.
...
Lúc này ở một nơi khác, có tám thanh niên nam nữ đang đứng một chỗ, quần áo trên người bọn họ rõ ràng đều là những thương hiệu cao cấp, những người bên cạnh thấy họ đều không dám tiến lên.
“Haha, anh Khương Hằng, mới ba tháng không gặp anh, nghe nói một xí nghiệp sắp phá sản lại nhanh chóng phát triển trong tay anh, thu hút được rất nhiều vốn đầu tư?” một người đứng giữa đám thanh niên, cười nhẹ nói.
Chàng trai đó cao một mét tám, cả người trông hơi có chút gầy yếu, nhưng khuôn mặt lại rất khôi ngô.
Nơi đó có ba nữ sinh, có hai người ánh mắt thỉnh thoảng nhìn anh ta, trong mắt mang theo tia sáng kì dị.
“Anh Khương Hằng ra tay tất nhiên không có bất cứ vấn đề gì! Ai mà không biết anh Khương Hằng có năng lực buôn bán? Cho dù xí nghiệp đó tình hình có gay go tới đâu, dưới sự dẫn dắt của anh Khương Hằng đều nhanh chóng nảy sinh sức sống!” Một người khác cười nói.
“Chê cười rồi, xí nghiệp đó chỉ do cơ duyên trùng hợp mới vực dậy thôi, thực ra lúc đầu tôi cũng không nắm chắc có thể khiến nó cải tử hoàn sinh.” Khương Hằng cười nói.
“Anh, anh đừng khiêm tốn nữa. Ai mà không biết năng lực của anh chứ? Những năm gần đây đã tạo cho gia tộc lợi nhuận lên tới chục tỷ!” Bên cạnh Khương Hằng, một chàng trai tóc dựng thẳng, trên mặt không kìm được vẻ phóng đãng trợn mắt nói.
Anh ta là em trai của Khương Hằng – Khương Lâm.
Nói xong, Khương Hằng nhìn về phía một cô gái, ánh mắt chuyển động, nói: “Nhược Hi, đã một khoảng thời gian không gặp, nghe nói trước đó cô thân cận với Diệp Tinh rất nổi tiếng đó?”
Cô gái đó cao một mét bảy, tóc tùy ý buộc phía sau, lộ trán và một chiếc cổ thon dài, toàn thân trừ xinh đẹp ra, còn có thêm một chút anh khí.
Trông mặt đúng là Tần Nhược Hi.
Tần Nhược Hi nghe vậy, hơi nhíu mày níu: “Là Lý Thương đó nói?”
Chẳng mấy người biết việc của cô ta và Diệp Tinh.
“Hì hì.” Khương Lâm cười hì hì nhìn hai tiếng, nhìn Tần Nhược Hi nói: “Nhược Hi, cậu cũng biết quan hệ của tôi với Lý Thương, hơn nữa cậu cũng biết tâm ý của tôi dành cho cậu, chỉ cần cô nguyện ý gả, tôi sẽ nguyện ý cưới cô.”
Anh ta không che dấu suy nghĩ trong lòng chút nào.
“Sự ngang ngược của Khương Lâm lộ ra ngoài rồi.”
“Khương nhị thiếu gia của chúng ta đúng là một kẻ si tình.”
...
Mấy người bên cạnh lập tức trêu đùa.
Tần Nhược Hi nghe vậy, trên mặt lại không có gợn sóng nào, cô ta nhìn Khương Lâm lắc đầu, nói: “Khương Lâm, tôi chỉ coi cậu là bạn, cậu không cần lãng phí thời gian trên người tôi nữa.”
Nói ra thì, Tần Nhược Hi và mấy người Khương Hằng, Khương Lâm cùng nhau trưởng thành, có điều cô ta không có chút cảm giác nào với Khương Lâm.
Luận về năng lực, Khương Lâm vĩnh viễn không bằng Khương Hằng, nhưng cho dù là Khương Hằng, cô ta cũng không có cảm giác.
Luận về thân thủ, Khương Lâm cũng không chịu được cái khổ của luyện võ, lực chiến đấu cơ bản bằng không.
Thực ra Tần gia có ý để cô và Khương Lâm ở bên nhau, nhưng cô vẫn luôn kháng cự.
Cô ta chỉ muốn tìm một người mà lòng mình mong đợi.
“Không sao, tôi nguyện ý chờ.” Khương Lâm thản nhiên cười, nói:” Tôi tin rằng rồi mình sẽ có cơ hội.”
Mấy người đang tùy ý nói chuyện với nhau, bỗng nhiên một trận ồn ào truyền tới.
“Bên đó khá náo nhiệt?”
Một chàng trai tò mò đi về phía đó xem, sau đó sắc mặt kì quái trở về.
Anh ta nhìn Khương Lâm, cười nói: “Khương Lâm, tình địch của cậu tới rồi.”
“Tình địch gì?” Khương Lâm lập tức trừng mắt nói: “Ai có tư cách làʍ t̠ìиɦ địch của tôi?”
“Đó chính là Diệp Tinh.” Chàng trai chỉ về phía xa.
“Diệp Tinh?” Khương Lâm còn chưa phản ứng, Khương Hằng lại nhỏ giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Thời gian hơn một năm, Diệp Tinh tay trắng lập nghiệp đạt tới bước hiện tại, năng lực như vậy anh ta tự nhận không bằng.
“Hửm? Diệp Tinh? Đi, đi xem một chút! Khoảng thời gian này tôi thường xuyên nghe nhắc tới cái tên Diệp Tinh.” Trên mặt Khương Lâm lập tức lộ ra một nụ cười, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Anh ta trực tiếp đi về phía trước.
Trên mặt Tần Nhược Hi cũng khẽ biến, nhưng cũng đi theo phía sau Khương Lâm.
“Là mấy người của mấy gia tộc lớn Khương gia, Tần gia, Trịnh gia?”
Thấy mấy người Khương Lâm đi tới, người xung quanh tự động tránh ra nhường đường.
Khương gia, Tần gia, Trịnh gia, đây đều là các tập đoàn đỉnh cấp của Hoa Hạ, so sánh với xí nghiệp của bọn họ, gần như không thể so, hoàn toàn bị nghiền ép.
“Hửm?”
Dường như Diệp Tinh cảm nhận được sự yên tĩnh tới từ một phía, nhìn về phía đó.
Mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại co rút.
“Kiếm Hoàng!”
Tầm mắt hắn nháy mắt nhìn về phía chàng trai có khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Kiếm Hoàng Khương Hằng, cường giả mạnh nhất thời gì tận thế đen tối, thậm chí có tin tức nói anh ta gϊếŧ cường giả Hoàng Cảnh chỉ tính bằng giây, thực lực mạnh tới một mức khó tin!